HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 121
Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:46:21
Lượt xem: 98
Chương 121 - Hừ hừ
【Chương 121】
Bùi Hoài Quang kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Hồi, nhất thời không hiểu nàng ta tại sao lại không vui. Hắn bưng ấm trà lên, chầm chậm rót một chén trà. Hắn biết Thẩm Hồi sợ lạnh, ngày thường đều uống trà nóng. Nhưng hôm nay trời ấm, thỉnh thoảng uống một chén trà lạnh cũng không sao.
Trong tiếng nước rót vào chén leng keng, Bùi Hoài Quang lên tiếng: "Tay nghề pha trà của Vương Lai luôn rất tốt. Nương nương nếm thử trà của con trai đỡ đầu của chúng ta xem."
Bùi Hoài Quang đưa chén trà cho Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi hơi do dự, nhận lấy chén trà, nhưng không uống, mím môi đặt chén trà xuống. Nàng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mặt nước đang lay động trong chén trà.
Bùi Hoài Quang đặt một tay lên bàn, ngón tay thon dài khẽ cong, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một lát sau, Bùi Hoài Quang lại chủ động lên tiếng: "Nương nương nếm thử trà này đi."
Thẩm Hồi lúc này mới chậm rãi bưng chén trà lên.
Bùi Hoài Quang nhìn bộ dạng lơ đãng của nàng, nói: "Nếu nương nương không muốn Xán Châu xuất cung, để nàng ta ở lại bên cạnh cũng được."
Thẩm Hồi nhíu mày, hơi dùng sức đặt chén trà trong tay xuống. Nước trà trong chén b.ắ.n ra một giọt, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm Bùi Hoài Quang, ngữ khí bất thiện: "Chưởng ấn sao lại sờ bụng Xán Châu?"
Bùi Hoài Quang khựng lại, ngữ khí đương nhiên: "Ta sờ sờ cháu trai thì có làm sao?"
Thẩm Hồi vốn định tự mình nguôi giận một chút thì cũng sẽ không tức giận nữa. Nhưng nàng vừa nói ra, bộ dạng thờ ơ của Bùi Hoài Quang lại khiến cho chút tức giận nhỏ nhoi trong lòng nàng bỗng chốc phình to.
"Sờ cháu trai? Hừ, ngươi xem nhà ai làm cha chồng lại đi sờ bụng con dâu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, vốn còn cảm thấy mình làm quá chuyện có chút chột dạ, nhưng Thẩm Hồi lại tự thuyết phục mình. Đúng vậy, cha chồng nhà người ta quả thật sẽ không làm như vậy, cho nên không phải nàng làm quá chuyện, nàng càng không cần chột dạ.
"Lúc tẩu tẩu mang thai Minh Ngọc, phụ thân ta cũng chưa từng sờ bụng tẩu tẩu! Phụ thân quan tâm như vậy, cũng chỉ dặn dò mẫu thân cẩn thận chăm sóc. Khi nào thì ông ấy tự mình đi sờ bụng con dâu? Còn nữa... lúc ta ở nhà ngoại, cũng chưa từng thấy cha chồng nào đi sờ bụng con dâu! Hừ, rõ ràng là ngươi hành vi không đứng đắn."
Bùi Hoài Quang nhíu mày.
Thẩm Hồi lại tức giận nói: "Ngươi còn sờ tay nàng ta!"
Sờ tay?
"Hừ." Bùi Hoài Quang hơi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Ta bất quá chỉ là xem mạch cho nàng ta thôi. Nếu vậy đã gọi là sờ tay, vậy Du thái y đã sờ tay nương nương bao nhiêu lần rồi? Nương nương đếm được hết sao?"
"Nói bậy! Du thái y bắt mạch cho bản cung đều lót khăn tay! Ngươi có lót không?" Thẩm Hồi tức giận vỗ bàn một cái, bộ đồ trà khẽ lay động, nước trà lạnh bên trong lại văng ra hai giọt.
Trong tiếng leng keng của bộ đồ trà, Thuận Tuế đứng hầu bên cạnh sợ đến ngây người. Hắn đảo mắt liên tục, sợ hãi không biết có nên lập tức lui ra ngoài hay không. Cảnh tượng này, hắn có thể xem sao? Cảnh tượng này, sau khi hắn xem xong còn có thể sống sót sao?
"Ta xem mạch cho cháu trai, nương nương lại không vui như vậy. Du thái y thân là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người không biết đã tiếp xúc thân thể với bao nhiêu nữ bệnh nhân, nương nương chẳng phải vẫn thích hắn ta, yêu thích đến c.h.ế.t đi sống lại sao."
Nghe hắn nói, mắt Thẩm Hồi càng mở to hơn. Nàng ngây người nhìn Bùi Hoài Quang, hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Ta nói sai sao? Chậc." Bùi Hoài Quang bưng chén trà lên, dùng nắp chén chậm rãi khuấy mặt nước. Hắn lại ngẩng mắt, liếc nhìn Thẩm Hồi đang ngồi đối diện.
Thẩm Hồi chậm rãi hít vào một hơi, rồi lại từ từ thở ra.
"Bốp!" Thẩm Hồi hai tay chống lên mặt bàn, chén trà trên bàn lại lay động, run rẩy không ngừng.
Thuận Tuế rụt vai, hắn cảm thấy vì mạng nhỏ của mình, vẫn là nên tránh đi thì hơn? Hắn không tự chủ được lùi về sau.
"Bùi Hoài Quang ngươi chính là đồ hỗn đản! Bản cung đã nói bao nhiêu lần là thích ngươi, ngươi cứ giả điếc! Có phải nhất định phải ta thật sự thích Du Trạm ngươi mới vừa lòng! Được rồi, ta biết rồi. Không thích ngươi nữa, bản cung đi thích người khác đây! Thiên hạ này đâu phải chỉ có mỗi Du Trạm!" Thẩm Hồi tức giận nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Thuận Tuế đang lùi về phía sau.
Bước chân Thuận Tuế khựng lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành!
Ngay sau đó, ngón tay Thẩm Hồi quả nhiên chỉ tới.
Thuận Tuế trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn hoàng hậu nương nương ngoắc tay với hắn.
"Bản cung thấy Thuận Tuế cũng không tệ, lại đây. Một lát nữa cùng bản cung về Hạo Quỳnh lâu."
"Không, không, cái đó, cái đó... cái kia..." Thuận Tuế muốn khóc không ra nước mắt.
Mà khi Bùi Hoài Quang thuận theo ngón tay Thẩm Hồi liếc mắt nhìn sang. Vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của chưởng ấn, Thuận Tuế liền run lên, mồ hôi lạnh túa ra.
"Cút ra ngoài." Bùi Hoài Quang lạnh lùng lên tiếng.
"Vâng vâng vâng!" Thuận Tuế không dám chậm trễ, xoay người chạy ra ngoài. Hắn vừa chạy ra ngoài, liền gặp người đang muốn lên bẩm báo chuyện gì đó với Bùi Hoài Quang. Hắn vội vàng chặn người lại, không nói một lời, trước tiên kéo người đi thật xa, tránh xa cảnh tượng đáng sợ trên lầu.
Trong phòng, Thẩm Hồi nói ra một hơi, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Trong lòng thoải mái xong, nàng từ từ cảm thấy bộ dạng này không được đẹp mắt cho lắm, có vẻ thất nghi. Nàng khẽ ho một tiếng, động tác có chút không tự nhiên vén tóc mai ra sau tai, rồi bưng chén trà trên bàn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-121.html.]
Nước trà lạnh trong chén trà bị lắc lư vài lần, văng ra ngoài không ít, phần còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Thẩm Hồi nhấp một ngụm nhỏ, tự lẩm bẩm khen ngợi: "Tay nghề pha trà của Vương Lai cũng khá đấy chứ."
Lại uống thêm một ngụm nữa.
Thẩm Hồi bỗng nhiên cảm thấy trà lạnh cũng có cái hay của trà lạnh, ít nhất có thể dập tắt lửa giận.
"Thì ra nương nương ghen tuông là bộ dạng này." Bùi Hoài Quang khẽ cười hai tiếng, lúc ngẩng mắt nhìn Thẩm Hồi, trong đôi mắt đen láy ít khi gợn sóng cũng mang theo ý cười.
Thẩm Hồi nhướn mày liếc hắn một cái không vui vẻ lắm, nói: "Sao nào? Không đẹp sao?"
"Đẹp." Bùi Hoài Quang mỉm cười gật đầu.
"Đó là đương nhiên, bản cung lúc nào cũng đẹp." Thẩm Hồi cụp mắt xuống, hai tay nắm chén trà chậm rãi xoay tròn, nàng từ mặt nước lay động trong chén nhìn thấy mình đang lén lút cong khóe môi.
Thẩm Hồi buông tay ra, nàng dùng mu bàn tay áp vào má mình, nói: "Ta muốn về rồi. Không để ý tới ngươi nữa."
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm. Lúc sắp đi tới cửa, nàng nghe thấy Bùi Hoài Quang gọi nàng.
"Thẩm Hồi." Hắn gọi tên nàng, giọng nói nhẹ nhàng, dường như không mang theo chút cảm xúc nào. Hắn cúi đầu, ánh mắt không đuổi theo nàng, như thể thật sự chỉ là thuận miệng gọi nàng một tiếng.
Nhưng gọi tên nàng, dường như bản thân nó đã mang theo một loại cảm xúc nào đó.
Thẩm Hồi xoay người lại, nhìn Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang dùng ngón út hơi cong móc vào sợi dây đỏ trên cổ, kéo chiếc nhẫn hắc ngọc giấu trong vạt áo ra. Hắn thờ ơ mân mê chiếc nhẫn hắc ngọc, lại tùy ý luồn ngón tay vào trong chiếc nhẫn hắc ngọc nhiều lần.
Cuối cùng hắn cũng ngẩng mặt lên, ánh mắt dừng trên người Thẩm Hồi. Cũng chính vào khoảnh khắc ánh mắt dừng trên người Thẩm Hồi, hắn bỗng nhiên mỉm cười. Chiếc nhẫn hắc ngọc đang nghịch bị hắn buông ra, chiếc nhẫn hắc ngọc được treo trên sợi dây đỏ rơi xuống, dính vào vạt áo đỏ tươi của hắn. Bàn tay buông nhẫn hắc ngọc ra vươn về phía Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi mím môi nhìn hắn một lát, rồi mới hai tay chắp sau lưng, bước từng bước về phía hắn như đang dạo bước. Cho đến khi đi tới trước mặt Bùi Hoài Quang, nàng vừa đặt tay vào lòng bàn tay hắn, Bùi Hoài Quang liền hơi dùng sức kéo một cái, liền kéo Thẩm Hồi vào lòng.
Thẩm Hồi ngồi trên đùi Bùi Hoài Quang, theo bản năng nắm chặt vạt áo hắn. Nàng ngẩng mắt nhìn Bùi Hoài Quang. Bùi Hoài Quang cũng đang mỉm cười nhìn nàng, trong tĩnh lặng mang theo sự dịu dàng hiếm có.
Hai mắt nhìn nhau, hai người cứ như vậy im lặng nhìn vào mắt đối phương.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lúc lâu sau, Bùi Hoài Quang chậm rãi mở miệng: "Nương nương biết ta muốn nói gì không?"
Thẩm Hồi gật đầu.
Nàng đương nhiên biết. Nàng biết hắn không phải muốn nói gì, mà là hiện tại muốn hôn nàng.
Nhưng hắn chưa bao giờ chủ động hôn nàng, hắn muốn nàng chủ động.
Thẩm Hồi nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, chậm rãi nhướng đuôi mắt lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, vẻ xinh đẹp bị vẻ yêu kiều lấn át. Thẩm Hồi chồm tới, đôi môi mềm mại áp vào khóe môi mát lạnh của hắn, chạm vào khóe môi bên trái, rồi lại chạm vào khóe môi bên phải. Cảm nhận được khóe môi Bùi Hoài Quang hơi nhếch lên, nàng mới hé miệng nhỏ, lén lút dùng đầu lưỡi thăm dò khe môi hắn, nhưng ngay khi hắn mở miệng, nàng lại rụt lại, cong môi chạm vào khóe môi hắn, trước tiên chạm vào khóe môi bên trái, rồi lại chạm vào khóe môi bên phải.
Nàng đưa tay ôm lấy má Bùi Hoài Quang, lòng bàn tay mát lạnh như ngọc. Nàng rời khỏi khóe môi Bùi Hoài Quang, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua má hắn. Nàng muốn hôn má hắn, trước là bên trái, sau là bên phải.
Nàng mở mắt ra, nhìn Bùi Hoài Quang đang nhìn mình. Nàng liền cười hôn lên mắt hắn, khiến hắn buộc phải nhắm mắt lại.
Cơ thể yêu kiều trong lòng hắn càng lúc càng mềm nhũn, nàng ngả người vào cánh tay hắn, nắm chặt vạt áo hắn, khiến hắn cúi người xuống, rồi lại hôn hắn, quấn quýt ngọt ngào.
Ngón tay thon dài của Bùi Hoài Quang luồn qua mái tóc Thẩm Hồi, nâng đầu nàng lên, cũng ôm chặt nàng vào lòng.
"Ưm..." Thẩm Hồi nhíu mày, trong nụ hôn nồng nàn nói không rõ ràng vết thương của mình vẫn còn đau. Bùi Hoài Quang khẽ "ừm" một tiếng, bàn tay luồn xuống dưới người nàng, lòng bàn tay hơi cong cách vết thương của nàng và đầu gối hắn.
Bùi Hoài Quang say trong chiếc bẫy ngọt ngào do nàng giăng ra.
Hắn nghĩ, có lẽ trên đời này rất nhiều mỹ nhân kế thành công, đều là nam nhân cam tâm tình nguyện, dù có c.h.ế.t cũng cam lòng.
·
Thẩm Hồi trở về Hạo Quỳnh lâu lúc chạng vạng. Sau khi về, nàng thay quần áo, muốn đi hỏi bài vở của Tề Dực. Đến nơi, mới biết Tề Dực đã ra ngoài chơi. Thẩm Hồi lật giở bài vở trên bàn Tề Dực, kiểm tra qua loa, cũng không thấy sai sót, chữ viết cũng tiến bộ hơn mấy ngày trước không ít.
Sự tiến bộ của Tề Dực khiến Thẩm Hồi có chút bất ngờ.
Nàng đặt bài vở của Tề Dực xuống, dẫn theo Trầm Nguyệt và Đoàn Viên xuống lầu, đi tìm Tề Dực. Nàng vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Tề Dực đang trở về từ xa. Tề Dực nhìn thấy nàng, vui vẻ gọi một tiếng "Tiểu di mẫu", chạy nhanh về phía nàng, chui vào lòng nàng.
Thẩm Hồi vuốt đầu hắn, dắt tay nhỏ của hắn, cùng nhau đi về. Hai người cùng nhau dùng bữa tối, Thẩm Hồi như thường lệ kể cho Tề Dực nghe mấy câu chuyện cổ và chuyện vui.
Đợi Tề Dực ngủ say. Thẩm Hồi mới hỏi cung nữ bên cạnh Tề Dực: "Hôm nay điện hạ cũng tự mình chạy ra ngoài chơi sao?"
"Không, Dực điện hạ cùng Thành Vũ công chúa ra ngoài chơi ạ." Tiểu cung nữ bẩm báo.
Thành Vũ công chúa sao?
Thẩm Hồi nhíu mày.
Thẩm Hồi rời khỏi phòng Tề Dực, trở về phòng mình, Trầm Nguyệt mới nhịn không được nói: "Vị Thành Vũ công chúa kia trước đây còn đẩy Dực điện hạ trên thuyền. Lần trước nương nương để điện hạ tự mình xử lý, điện hạ chỉ phạt Thành Vũ công chúa sao chép kinh thư. Bây giờ lại chơi cùng nhau, có phải không tốt lắm không? Nô tỳ có chút không yên tâm."
Thẩm Hồi cũng không nói chắc được. Mặc dù biết chuyện của Thành Vũ lúc trước là bị ép buộc, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, nhất thời lầm đường lạc lối, bây giờ quay đầu là bờ cũng là có thể. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Nàng nói: "Mấy ngày nữa tìm cơ hội, chọn một tiểu cung nữ lanh lợi đến bên cạnh Thành Vũ công chúa làm việc."
Trầm Nguyệt đáp ứng.
Thẩm Hồi rất nhanh lại nghĩ đến chuyện khác. Nàng lại muốn lén lút trở về nhà gặp ngoại. Thẩm Hồi nghiêng người sang một bên, ôm chiếc gối mềm mại vào lòng. Chỉ cần nghĩ đến ngoại, nàng liền vui vẻ cong mắt.
Thẩm Hồi định sáng mai thức dậy sắp xếp xong việc bên này, liền trở về nhà.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Phong Niên đã báo cho Thẩm Hồi biết một chuyện.
Thẩm Hồi nhất tâm muốn mời cựu Tả thừa tướng Tô đại nhân làm thầy của Tề Dực, cũng có ý sau này sẽ phục chức cho ông ta. Nhưng Tô đại nhân lại nản lòng thoái chí từ chối.
Chuyện này dường như đã xuất hiện chuyển biến. Bởi vì mẫu thân của Tô đại nhân thọ tám mươi, mà mẫu thân ông ta sống cùng trưởng tử, đang ở Quan Linh.
Viết thư không được, Thẩm Hồi muốn tự mình đến đó một chuyến.
【Tác giả có lời muốn nói】
88 bao lì xì, ngẫu nhiên rơi xuống, iu iu