Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 117

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:43:48
Lượt xem: 76

Chương 117 Chương 117 - Phục dương

【Chương 117】

Không hiểu sao, đối với câu hỏi mà Xán Châu sắp hỏi, trong lòng Vương Lai dâng lên một tia sợ hãi.

Nàng hỏi: "Ngươi có muốn sống với ta cả đời không?"

Vương Lai há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Muốn hay không muốn, nói hay không nói, rốt cuộc có tác dụng gì? Hắn không muốn hứa hẹn với Xán Châu. Hắn hiểu rõ tính cách của Xán Châu nhất, nếu hắn thừa nhận, cô gái cố chấp này sẽ thật sự c.h.ế.t tâm.

Nếu không thì sao?

Vương Lai hoang mang.

Chuyện đã xảy ra rồi. Kế hoạch ban đầu của hắn chắc chắn sẽ không thành hiện thực. Xã hội này, dù ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng vẫn phải đặc biệt coi trọng trinh tiết của nữ tử.

Nếu bây giờ hắn buông tay, những ngày tháng sau này của Xán Châu e rằng sẽ phải sống trong sự dè bỉu...

Vương Lai im lặng thật lâu.

Xán Châu không hề bất ngờ. Hắn luôn như vậy, có muôn vàn nỗi lo lắng. Mà những nỗi lo lắng này, đều phải đội lên cái mũ "vì muốn nàng tốt". Cho dù đó không phải là điều nàng muốn.

Trong lòng Xán Châu bỗng dưng dâng lên một cảm giác chán nản. Trong một mối tình, nếu luôn là một bên cố gắng kiên trì, một bên né tránh, thì ai rồi cũng sẽ mệt mỏi.

Xán Châu đột nhiên cười. Nàng hỏi: "Khi nào ngươi sẽ đi cắt lại? Ta không yên tâm, phải đợi đến khi ngươi cắt xong, xác định ngươi còn sống, ta mới đi."

"Đi?" Giọng Vương Lai khàn đặc.

"Hoàng hậu nương nương nhân từ, ta chỉ cần nói với nàng là ta hồ đồ mà có con với thị vệ, xin nàng cho ta nghỉ vài tháng. Nàng sẽ cho phép ta xuất cung."

Một lúc lâu sau, Vương Lai mới lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

Xán Châu đẩy Vương Lai ra, nàng nói: "Ta ra ngoài lâu rồi, phải quay về. Tuy nương nương hiền lành, nhưng ta không thể cứ nghỉ việc mãi như vậy được."

Xán Châu lung tung lau nước mắt trên mặt, đẩy cửa ra ngoài, nhanh chóng bước đi.

Hai tiểu thái giám vừa đi khám bệnh về, nhìn thấy nàng, cười hì hì chào hỏi: "Tiểu tẩu tử đến rồi."

Nếu là ngày thường, Xán Châu nhất định sẽ cười nói với bọn họ, nhưng lúc này lại không nói gì, thậm chí còn không nhìn bọn họ, cứ thế nhanh chóng bước đi.

Hai tiểu thái giám nhìn nhau, lớn tiếng nói với Vương Lai trong phòng: "Sao lại chọc tiểu tẩu tử giận rồi?"

Vương Lai dường như không nghe thấy.

Hai tiểu thái giám chỉ nghĩ là đôi vợ chồng trẻ cãi nhau giận dỗi, cũng không nói thêm gì nữa, ai làm việc người nấy.

Vương Lai lặng lẽ nhìn bóng lưng Xán Châu khuất dần, cho đến khi bóng dáng nàng rẽ qua cổng viện không còn nhìn thấy nữa. Hắn mới đóng cửa phòng, xoay người trở lại giường, nhặt chuỗi hạt Xán Châu bỏ quên bên gối, rồi ngồi xuống chỗ Xán Châu vừa ngồi.

Trong phòng thoang thoảng mùi thơm của canh gà, bát canh gà mà Vương Lai tự tay nấu từ nãy đến giờ, Xán Châu cuối cùng cũng không uống một ngụm nào. Vương Lai không cảm thấy nấu lâu như vậy là lãng phí, chỉ là lo lắng Xán Châu không đủ dinh dưỡng. Nàng luôn như vậy, nếu tâm trạng không tốt, sẽ không muốn ăn uống gì.

Lâu sau, Vương Lai thở dài một tiếng. Hắn cúi người xuống, hai tay chồng lên nhau áp vào trán, đau khổ nhắm mắt lại.

Chuyện sao lại ra nông nỗi này?

Khoảng thời gian đó, hắn đã muốn chấm dứt mối quan hệ với Xán Châu. Dù sao nàng làm việc bên cạnh Hoàng hậu, sẽ không dễ dàng bị người khác ức h.i.ế.p nữa. Vừa hay lúc đó, hắn muốn không hầu hạ bên cạnh Chưởng ấn nữa, muốn ra ngoài, bắt đầu nhận nhiệm vụ do Đông Xưởng giao phó. Hắn ra khỏi cung làm việc cho Chưởng ấn, cuối cùng khi truy sát một cô nương tên Trần Y Y, hắn đã bị trúng tên. Lúc đó, hắn rất chán nản. Cảm thấy mình thật sự là một tên phế vật vô dụng.

Nhưng hắn không cam lòng.

Hắn không muốn tiếp tục làm một tên thái giám chỉ biết bưng trà rót nước đưa khăn nữa. Vết thương do tên b.ắ.n rất nặng, hắn chỉ có thể bôi hết lớp thuốc cầm m.á.u này đến lớp thuốc cầm m.á.u khác, rồi dùng gạc quấn chặt từng lớp từng lớp, không dám chậm trễ một khắc nào, trở về trước mặt Chưởng ấn nhận tội.

Là hắn không hoàn thành nhiệm vụ, bất kể hình phạt nào, hắn đều nhận.

Nhưng cảm giác thất vọng và thất bại trong lòng cũng là thật. Hắn ủ rũ đi xuống lầu, vừa đúng lúc gặp Xán Châu đi cùng Hoàng hậu nương nương.

Hắn rõ ràng đã quyết định, sẽ cắt đứt quan hệ với Xán Châu.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, hắn đã gọi nàng lại.

"Xán Châu."

Nhẹ nhàng một tiếng, vừa nói ra, chính hắn cũng bất ngờ.

Hắn nhìn Xán Châu, từ trong mắt nàng cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên. Nàng vẫn còn đang giận, khẽ hừ một tiếng, trách móc hắn: "Gọi tỷ tỷ làm gì?"

Vương Lai bỗng nhiên bước tới, ôm Xán Châu vào lòng, siết chặt nàng.

"Ngươi làm sao vậy?" Xán Châu kinh ngạc hỏi hắn. Giọng điệu tràn đầy lo lắng, như thể khoảng thời gian giận dỗi vừa rồi của hai người không hề tồn tại.

Vương Lai nuốt xuống một tiếng nghẹn ngào, không nói gì, bước nhanh rời đi. Hắn sợ mình tiếp tục ở lại, sẽ không kìm được mà đỏ hoe khóe mắt, cũng sợ vết thương do tên b.ắ.n khiến hắn không chống đỡ nổi, ngã quỵ trước mặt nàng.

——Đã ti tiện như vậy rồi, sao còn dám để nàng nhìn thấy mình ngay cả đứng cũng không vững.

Ngày hôm đó hắn đến Đông Xưởng nhận phạt. Phục Nha vừa cười vừa mỉa mai hắn vài câu, lúc ra tay niệm tình hắn là con nuôi của Chưởng ấn, chỉ chặt ba ngón tay của hắn.

Đêm giao thừa, hắn cô độc nằm trên giường dưỡng thương.

Tiểu thái giám đưa cơm tới, nhưng hắn căn bản không muốn xuống giường. Ngay cả thở thôi cũng khiến vết thương do tên b.ắ.n trên n.g.ự.c đau nhói.

Xán Châu bỗng nhiên đến.

Hắn nhìn nàng một cái, muốn đuổi nàng đi, nghĩ đến đêm giao thừa, nàng cũng không có người thân, cuối cùng cũng không nói gì. Xán Châu ngồi bên giường, vừa không ngừng mắng hắn không biết bảo vệ bản thân, vừa đút nước, đút cơm cho hắn.

Vương Lai không nói gì, nghe nàng trách mắng, từng miếng từng miếng ăn đồ ăn nàng đưa tới. Vương Lai từ trước đến nay thích giọng nói của Xán Châu, giọng nàng không phải là kiểu mềm mại ngọt ngào, mà là thanh thúy, hơn nữa tốc độ nói chuyện rất nhanh.

Vương Lai cảm thấy, nàng mắng người cũng thật đẹp.

Ban đầu mọi chuyện chỉ có thế, sau đó nàng cởi áo khoác ngoài cho hắn, gỡ từng lớp gạc dính đầy m.á.u ra, bôi thuốc cho hắn.

Đến đây, cũng vẫn chưa có gì.

Sau đó nữa, bên ngoài tiếng pháo hoa nổ liên tục. Xán Châu vừa ngáp vừa nằm ngủ thiếp đi bên cạnh hắn. Nhưng nàng ngủ chưa được bao lâu, liền bắt đầu ậm ừ kêu khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-117.html.]

Vương Lai nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Xán Châu, nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hắn có thể làm gì chứ? Hắn chỉ là một tên thái giám mà thôi.

Nàng vừa khóc vừa dụi vào lòng hắn hôn hắn, cả người hắn đều cứng đờ. Đây không phải là lần đầu tiên Xán Châu hôn hắn, trước đây phần lớn thời gian hắn đều tránh né, lần này nàng như vậy, hắn làm sao tránh né được? Hắn nhịn ướt mi, đáp lại nàng. Thậm chí còn cho phép nàng cởi quần áo của hắn.

Đều được, cái gì cũng được.

Chỉ cần nàng dễ chịu hơn một chút, ta thế nào cũng được.

Cho đến bây giờ, Vương Lai vẫn không hiểu, tại sao thứ mềm oặt bao nhiêu năm đó hôm nay lại có phản ứng. Hắn càng không hiểu, cái túi đựng con cháu đã bị cắt bỏ của hắn tại sao lại khiến Xán Châu mang thai.

Phục dương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Từ này, tiểu thái giám nào làm việc trong cung cũng không xa lạ. Ngày thường mọi người nói đùa sau lưng, thỉnh thoảng sẽ nói "giả sử có một ngày phục dương...", rõ ràng là tình huống cực kỳ hiếm gặp, Vương Lai không ngờ có một ngày lại xảy ra trên người mình.

Vương Lai chậm rãi nằm xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Hắn đặt chuỗi hạt Xán Châu quên mang đi lên ngực, áp vào vị trí trái tim.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Vương Lai đang nằm im bất động trên giường gỗ bỗng nhiên đứng phắt dậy, sải bước đi ra ngoài.

·

Xán Châu trở về không lâu, Đoàn Viên liền đến gọi nàng: "Xán Châu tỷ tỷ đã về rồi. Nương nương chiều nay còn tìm tỷ tỷ đó. Nương nương bảo tỷ tỷ sau khi trở về nếu rảnh thì qua đó một chuyến."

Đoàn Viên nhấn mạnh từ "rảnh" một cách đặc biệt. Đây là nguyên văn của Thẩm Hồi, Đoàn Viên cảm thấy lần này Thẩm Hồi dùng từ kỳ lạ, khi chuyển lời cũng không dám bỏ qua, đặc biệt nhắc nhở một câu.

Xán Châu vừa khóc, sắc mặt không được tốt lắm. Nàng đi rửa mặt, rồi mới đến gặp Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi ngồi trong thư phòng. Trên bàn bày những câu chuyện kỳ quái mà nàng yêu thích nhất, nhưng nàng không xem được chữ nào, nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bàn ngẩn người.

"Nương nương, người tìm nô tỳ." Xán Châu hành lễ, đứng thẳng người đi về phía Thẩm Hồi, trên mặt mang theo nụ cười.

Thẩm Hồi nhìn Xán Châu dần dần bước tới. Nàng trước tiên đánh giá sắc mặt của Xán Châu, sau đó ánh mắt chuyển xuống bụng Xán Châu liếc nhìn một cái, lại nhìn lên mặt nàng, nói: "Ngươi đã khóc?"

 

 

 

 

Dù đã rửa mặt, nhưng vẫn không thể che giấu đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Xán Châu. Xán Châu cũng không giấu giếm, nàng gật đầu, nói: "Nương nương, nô tỳ có việc muốn cầu xin người."

Cuối cùng cũng chịu chủ động nói với ta rồi sao? Thẩm Hồi ngồi thẳng dậy một chút, ngữ khí có chút gấp gáp nói: "Ngươi nói đi!"

"Thật ra... Nương nương hẳn là đã nhìn ra rồi. Nô tỳ thật sự đã có thai." Xán Châu có chút lúngtúng nắm chặt góc áo. Dù sao cũng là cô gái chưa chồng, chưa cưới mà đã có thai quả thực không phải chuyện gì tốt. Nàng thấp giọng nói: "Nô tỳ đến cầu xin nương nương cho nghỉ phép mấy tháng."

Nói xong, nàng định quỳ xuống. Thẩm Hồi nào dám để nàng quỳ, vội vàng đỡ nàng dậy. Thẩm Hồi kéo Xán Châu đến chiếc giường êm ái bên cạnh ngồi xuống, nói: "Có thể cho ngươi nghỉ phép, cho ngươi văn thư giải phóng, vĩnh viễn thả ngươi ra khỏi cung đều được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"

Ban đầu, Thẩm Hồi không muốn hỏi nhiều chuyện riêng tư của người khác. Nhưng nếu thật sự là do chén rượu quả nàng bảo Xán Châu uống mà gây ra chuyện này, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Xán Châu do dự một chút, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Hồi nghe.

Lúc đầu, Thẩm Hồi cau mày, sắc mặt tái nhợt lắng nghe. Nhưng nghe một hồi, lông mày nàng từ từ giãn ra, sắc mặt cũng dần dần dịu lại, rồi chuyển sang vẻ kinh ngạc.

"Phục, phục dương?" Thẩm Hồi ngơ ngác, rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.

Nàng đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng, suy đoán tốt nhất là Xán Châu đã sớm tư tư với Vương Lai, lại cùng nam tử khác tư định chung thân. Vậy mà không ngờ lại là kết quả như thế này! Đứa trẻ trong bụng Xán Châu vậy mà lại là của Vương Lai!

"Vậy ngươi khóc cái gì?" Thẩm Hồi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Xán Châu, "Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Xán Châu há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào. Người có thân phận như nương nương, tự nhiên sẽ không biết đến nỗi khổ của những cung nhân như bọn họ.

"Nương nương, nếu không có đứa bé này, nô tỳ còn có thể ở lại trong cung làm đối thực của Vương Lai cả đời, cả đời này đều ở bên hắn. Nhưng có đứa bé này rồi, nô tỳ nhất định phải xuất cung, hơn nữa tuyệt đối không thể để người khác biết đứa bé này là của Vương Lai..." Xán Châu cúi đầu, mắt lại đỏ hoe, "Nương nương, thiện tâm nhân hậu, nô tỳ vô cùng cảm kích. Cầu xin nương nương cho nô tỳ ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi Vương Lai tịnh thân lại, để nô tỳ chăm sóc hắn mấy ngày, biết được hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nô tỳ sẽ rời cung..."

Nàng nói nhiều lời như vậy, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng vừa nhắc đến chuyện Vương Lai phải tịnh thân lại, nàng liền òa khóc.

Xán Châu nhanh chóng quay mặt đi, lau nước mắt.

Thẩm Hồi trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng tự nói: "Tịnh thân quả thật rất nguy hiểm."

Trước đây Thẩm Hồi đã nghe loáng thoáng mấy tiểu thái giám nói, mười người bước vào phòng tịnh thân, sẽ có hai người không thể ra.

"Nương nương..."

Thẩm Hồi cong khóe môi, nàng nói: "Ta đều biết rồi. Mấy ngày nay ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ưu tiên giữ gìn sức khỏe. Sáng mai Du thái y đến bắt mạch cho ta xong, sẽ khám cho ngươi luôn. Ngươi yên tâm, hắn sẽ không nói lung tung đâu."

"Nương nương... Đa tạ nương nương!"

Mang thai năm tháng, lại ở trong cung, Xán Châu lo lắng chuyện bại lộ, một lần cũng chưa từng tìm đại phu khám. Giờ Thẩm Hồi nói như vậy, nàng như nuốt được viên thuốc an thần, mấy tháng lo lắng cũng vơi đi phần nào.

"Trở về nghỉ ngơi đi. Có lẽ, mọi chuyện sẽ không tệ như ngươi nghĩ đâu." Thẩm Hồi nói rất kiên định.

Nàng đã có một ý tưởng.

Đương nhiên, nàng tạm thời không có bản lĩnh chỉ hươu gọi ngựa như vậy. Nhưng... Bùi Hoài Quang có đấy. Hắn nếu nói đen, thiên hạ không ai dám nói trắng.

Cũng chỉ là một câu nói của hắn thôi.

Nhưng, làm sao để hắn mở miệng? Chuyện này hơi khó.

【Tác giả có lời muốn nói】

Lần thứ 108 nhắc nhở:

Nam chính——

Thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật...

Vương Lai: Thật ra rất khó chịu. Luôn có người hô to chưởng ấn phải có con nối dõi. Mọi người có phải quên mất ta chính là con trai của chưởng ấn rồi a a a a a orz

Cha nuôi không thích ta, người khác cũng không thừa nhận ta [uất ức]

 

Loading...