Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 116

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:42:50
Lượt xem: 73

Chương 116: Chương 116 - Chuyện mang thai

【Chương 116】

Chuyện Thẩm Hồi lén dẫn người đi bái kiến Hữu thừa tướng rất nhanh đã đến tai Bùi Hoài Quang. Gần như ngay khi Thẩm Hồi vừa đến cổng phủ Hữu thừa tướng, người theo dõi đã quay về báo tin.

Vì Thẩm Hồi không thể lỗ mãng trực tiếp đến gõ cửa, mà phải cân nhắc lời nói trước, cho người bên cạnh lên gõ cửa trước. Cho nên khi Thẩm Hồi cuối cùng được mời vào phủ Hữu thừa tướng, tin tức đã đến tai Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang suy nghĩ một chút, phẩy tay cho người báo tin lui xuống. Sau đó, hắn tiếp tục lựa chọn trong một rương ngọc quý vừa được đưa đến. Hắn muốn chọn một khối ngọc tốt nhất để điêu khắc "tiết cầu" cho Thẩm Hồi.

Còn chuyện Thẩm Hồi đi gặp Hữu thừa tướng?

Bùi Hoài Quang hoàn toàn không để ý. Hắn vốn biết vị tiểu hoàng hậu này không an phận, nhìn bề ngoài thì nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất lớn. Hắn không quản được, cũng không muốn quản.

Cũng tốt, tiểu hoàng hậu càng có bản lĩnh càng tốt. Như vậy, sau này dù hắn không còn nữa, nàng cũng có thể tự bảo vệ mình.

·

Thẩm Hồi ở phủ Hữu thừa tướng không quá hai khắc đồng hồ, liền rời đi, lại từ mật đạo lặng lẽ quay về Hạo Khung Lâu ở Sanh Khanh hành cung.

Vừa về, Thẩm Hồi liền hỏi Thập Tinh, tiền của nàng đâu.

Thập Tinh không nhịn được cười: “Nương nương bây giờ thật coi trọng tiền a!”

Rõ ràng trước đây nàng không phải như vậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thẩm Hồi cười đáp “Ừ”, nàng lấy ba tờ ngân phiếu từ trong hộp gỗ ra, rồi đưa hai vạn ba nghìn lượng còn lại cho Hải Yến, bảo hắn lặng lẽ đưa ra khỏi hành cung, giao cho Thẩm Minh Ngọc.

Sau đó, Thẩm Hồi gọi Dân Khang đến, trịnh trọng dặn dò: “Từ ngày mai trở đi, ngươi mỗi đêm lặng lẽ vào mật đạo, đào một viên dạ minh châu. Phải đào ở chỗ góc khuất, để người khác không nhận ra.”

Dân Khang còn chưa biết mật đạo là gì. Nghe Thẩm Hồi dặn dò như vậy, hắn gật đầu lia lịa, ra vẻ nhất định sẽ làm tốt!

Thẩm Hồi bảo Thập Tinh dẫn Dân Khang đi xem mật đạo ở đâu. Thập Tinh lập tức dẫn Dân Khang đi xuống, còn nhỏ giọng dặn dò Dân Khang thêm vài câu.

Thẩm Hồi lại bảo Trầm Nguyệt lấy giấy bút đến, nàng viết một bức thư cho Doanh Trần, cùng với ba nghìn lượng bạc đưa cho Bình Thịnh. Nàng nói cho Bình Thịnh biết địa chỉ của Doanh Trần, bảo Bình Thịnh mang thư và tiền đến đưa cho Doanh Trần.

Trầm Nguyệt trước đây đã từng nghe Thẩm Hồi nhắc đến Doanh Trần. Trầm Nguyệt cau mày, nghi ngờ hỏi: “Nương nương tin tưởng cô nương kia như vậy sao?”

“Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì đừng dùng.” Thẩm Hồi lười biếng duỗi lưng.

“Nương nương không sợ ba nghìn lượng này mất trắng sao?” Trầm Nguyệt nói.

“Việc gì cũng có rủi ro mà.” Thẩm Hồi cười nói, “Trầm Nguyệt ngoan, ta khát rồi.”

Trầm Nguyệt vội vàng đưa một chén trà hoa cho Thẩm Hồi, Thẩm Hồi nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, cả người lập tức cảm thấy thoải mái. Sự thoải mái về thể xác luôn khiến nàng, người từ nhỏ đã ốm yếu, cảm thấy rất vui vẻ, sự thoải mái này khiến ngũ quan nàng đều nở nụ cười dịu dàng.

Sau này cần dùng tiền nhiều lắm. Nàng không thể lúc nào cũng xin tiền Bùi Hoài Quang, phải tự mình nghĩ cách sinh lời. Ngoài việc cướp bóc, con đường kiếm tiền nhanh nhất chính là buôn bán.

Sĩ nông công thương. Xung quanh Thẩm Hồi không có ai làm thương nhân cả. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Doanh Trần. Mặc dù trước khi nhà nàng gặp chuyện, chỉ mở một cửa hàng nhỏ.

Thẩm Hồi đột nhiên hỏi: “Xán Châu đâu?”

“Sáng sớm đã không thấy đâu rồi.” Trầm Nguyệt cười cười, “Không phải Vương Lai đã về rồi sao, chắc là đi tìm Vương Lai rồi.”

Thẩm Hồi cau mày, nàng không hiểu tại sao Xán Châu vẫn chưa đến tìm nàng. Nàng không thích giúp người khác lựa chọn, cũng không thích bình phẩm hay khen chê lựa chọn của người khác. Nàng đã nói bóng gió rõ ràng như vậy rồi, nếu Xán Châu cần giúp đỡ thì nên đến tìm nàng.

Nhưng Xán Châu không đến.

Ngày tháng trôi qua, bụng nàng ngày càng lớn, muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Bất kể đứa bé trong bụng Xán Châu là của ai, cung nữ mang thai, trừ phi được hoàng đế sủng hạnh, nếu không sẽ bị gán tội danh dâm loạn hậu cung.

Nhưng Thẩm Hồi cảm thấy Xán Châu không nên bị hoàng đế sủng hạnh, nếu không người bên cạnh hoàng đế sẽ biết.

Thẩm Hồi đột nhiên nhớ đến rượu trái cây.

Thẩm Hồi sững người, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, đột nhiên đứng dậy.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Trầm Nguyệt giật mình.

Thẩm Hồi ngây người ra đó. Chính nàng đã từng cho Xán Châu nếm thử một ly rượu trái cây! Nàng nghe Du thái y nói thuốc cho vào rượu trái cây, uống càng nhiều thì ảnh hưởng đến con người càng lớn. Vì nàng hảo ngọt, nên đã uống rất nhiều rượu trái cây, mới khiến thần trí bị ảnh hưởng.

Nàng cứ tưởng Xán Châu chỉ uống một chút, sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa Xán Châu ngày nào cũng ở bên cạnh nàng, nàng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường ở Xán Châu.

Chẳng lẽ thật sự là do rượu trái cây đó?

Nếu thật sự là do rượu trái cây đó, Xán Châu làm ra chuyện hồ đồ, ngay cả bản thân nàng sau đó cũng không nhớ rõ...

Nếu thật sự là như vậy, Thẩm Hồi thắt lòng, nhất định sẽ tự trách bản thân đến chết.

Thẩm Hồi mềm nhũn người, từ từ ngồi phịch xuống.

“Nương nương, người làm sao vậy? Người cảm thấy khó chịu ở đâu?” Trầm Nguyệt sợ hãi, vừa đưa tay sờ trán Thẩm Hồi thử nhiệt độ, vừa gọi người đi mời thái y.

·

Xán Châu ngồi bên giường, trong tay nắm chặt một chuỗi hạt màu đỏ tươi, mặt dây chuyền là những quả ớt nhỏ màu đỏ. Chính là chuỗi hạt Vương Lai mua cho nàng ngày hắn rời kinh.

Đây là căn phòng nhỏ của Vương Lai.

Các thái giám trong cung, phần lớn đều làm việc ở các cung. Những cung nhân không làm việc bên cạnh chủ tử ở các cung, thì sống ở dãy nhà dài âm u phía tây này. Từng căn phòng san sát nhau, số giường trong mỗi phòng cũng không cố định, có phòng kê hai giường, bốn giường, tám giường, thậm chí còn có phòng kê mười sáu giường.

Căn phòng nhỏ của Vương Lai tuy là phòng hai người, nhưng chỉ có mình hắn ở.

Phòng không lớn, cách âm cũng không tốt.

Xán Châu có thể nghe thấy tiếng đám tiểu thái giám bên ngoài ríu rít trò chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, các thái giám trong cung sẽ phải đi khám sức khỏe theo lệ thường. Vì số lượng thái giám trong cung rất đông, hơn nữa không thể làm chậm trễ việc hầu hạ chủ tử của mình, nên không phải tất cả đều đi trong ngày hôm nay, mà trong vòng năm ngày là được.

Bên kia đương nhiên có danh sách, sau khi kiểm tra xong, sẽ đánh dấu đỏ vào sau tên.

Xán Châu đang suy nghĩ miên man thì Vương Lai đẩy cửa bước vào, tay xách theo hộp đựng thức ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-116.html.]

Xán Châu ngước mắt nhìn Vương Lai dần dần đi tới.

Vương Lai đặt hộp cơm lên bàn, cẩn thận bưng bát canh gà ra, nói: "Nấu từ nãy đến giờ, bây giờ uống vừa đẹp, không nóng đâu."

Hắn đưa thìa cho Xán Châu, có chút ngượng ngùng nói: "Tuy trước đây cũng thường xuyên xuống bếp, nhưng chưa từng nấu canh gà bao giờ. Nàng thử xem mùi vị thế nào, nếu có thể góp ý thì càng tốt, lần sau ta nhất định sẽ sửa."

Hắn cúi đầu, ôn nhu nhìn Xán Châu.

Xán Châu vừa định lên tiếng, n.g.ự.c bụng liền cảm thấy khó chịu. Nàng lập tức đưa tay che miệng, nghiêng người sang một bên, nôn khan.

Sắc mặt Vương Lai lập tức thay đổi. Hắn vội vàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Xán Châu, rồi luống cuống đi rót nước. Vừa rót nước vừa nói: "Có phải không thích mùi canh gà không? Nếu nàng không thích thì đừng uống."

Hắn ngồi xổm trước mặt Xán Châu, đưa cốc nước ấm cho nàng.

Xán Châu chưa ăn gì, căn bản không thể nôn ra được, chỉ nôn khan một hồi. Nàng nghỉ một lúc, mới nhận lấy cốc nước Vương Lai đưa.

Cốc gỗ xoay xoay trong lòng bàn tay nàng.

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ vào cốc nước.

Vương Lai luống cuống tay chân, vội vàng lấy cốc nước trong tay Xán Châu ra, hắn muốn ôm Xán Châu, nhưng lại run rẩy thu tay về. Hắn đỏ hoe mắt nhìn Xán Châu khóc không thành tiếng.

Một lúc lâu sau, hắn quay mặt đi, nghẹn ngào nói nhỏ: "Xin lỗi..."

Hắn rõ ràng nghĩ rằng, khi nàng còn ở trong cung, hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt, bảo vệ nàng. Đợi đến khi nàng đủ tuổi xuất cung, hắn sẽ chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn thật hậu hĩnh, để nàng xuất giá, để nàng được sống một cuộc sống bình thường như những cô gái khác. Để nàng được xuất giá, sinh con bình thường.

Hai người đối thực với nhau hai năm, hắn thậm chí còn không dám hôn nàng, sợ làm hỏng sự trong trắng của nàng, sợ sau khi nàng xuất cung sẽ không thể tìm được một mối hôn sự tốt.

Nhưng mà...

Bàn tay Vương Lai buông thõng bên người, nắm chặt thành quyền.

Người càng muốn bảo vệ, lại càng bị tổn thương.

Hắn mím chặt môi, hàm răng nghiến chặt khiến quai hàm căng lên. Cảm xúc bị đè nén tích tụ trong lồng ngực, dường như muốn nổ tung.

"Xin lỗi." Hắn lại khó khăn mở miệng, "Nàng... không nên giữ đứa bé này lâu như vậy."

Đã năm tháng rồi, phá thai nữa, quá nguy hiểm.

Nhưng nếu giữ lại đứa bé này...

Vương Lai không dám nghĩ tới.

"Đừng khóc nữa..." Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, đôi mắt đỏ hoe cố kìm nén nước mắt, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Ai lại muốn sinh con cho một thái giám chứ? Đứa trẻ này sau này lớn lên, cũng không muốn có một người cha ti tiện như vậy.

Xán Châu ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, đôi mắt ngấn lệ tức giận nhìn chằm chằm Vương Lai. Nàng cởi giày ra, trực tiếp ném về phía Vương Lai, khóc lóc nói: "Vương Lai, ngươi là đồ khốn nạn, ngươi vậy mà muốn ta đi phá thai!"

"Ta không nên đến tìm ngươi. Đứa bé này không liên quan gì đến ngươi nữa!" Xán Châu tức giận đứng dậy, một chân mang giày, một chân trần, khập khiễng đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói: "Ta sẽ đi tự thú, để bọn họ xử tội ta! Xử ta tử hình! Trực tiếp thắt cổ ta!"

"Đừng..." Vương Lai hoảng hốt kéo nàng lại, "Xán Châu, đừng kích động. Đừng làm vậy! Nếu, nếu nàng muốn đứa bé này, ta sẽ đưa nàng ra khỏi cung. Được không?"

Hắn hỏi, sợ hãi.

Xán Châu không để ý đến hắn, tức giận đi ra ngoài.

Vương Lai ôm nàng từ phía sau, lại không dám đè lên bụng nàng, chỉ có thể ôm lấy cánh tay nàng. Hắn gần như dùng giọng điệu cầu xin: "Nàng muốn ta làm sao, nói cho ta biết... nói cho ta biết nàng muốn ta làm sao? Cho dù nàng muốn ta chết, ta cũng sẽ đi. Đừng khóc, đừng làm loạn, đừng làm hại bản thân, cầu xin nàng, Xán Châu..."

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, rơi trên lưng Xán Châu.

Xán Châu dần dần ngừng giãy dụa, nàng xoay người lại, nhìn Vương Lai. Nàng nói: "Ta khóc, là vì thân thể khó chịu. Còn vì không muốn ngươi phải chịu thêm một nhát d.a.o nữa."

Vương Lai quay mặt đi, không nhìn Xán Châu. Hắn rất không thích bộ dạng mình rơi lệ trước mặt Xán Châu.

Xán Châu nắm lấy tay hắn: "Ta, ta nghe nói tịnh thân rất dễ mất mạng. Càng lớn tuổi, càng nguy hiểm. Là do năm đó sư phụ tịnh thân cho ngươi tay nghề không tốt, dựa vào cái gì mà ngươi phải chịu thêm một nhát d.a.o nữa chứ? Ta, ta, ta... ta sợ..."

Xán Châu run rẩy cả người, bắt đầu khóc nức nở.

Vương Lai không biết dỗ dành nàng như thế nào, chỉ biết nói đi nói lại: "Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc nữa! Không tốt cho sức khỏe..."

"Vương Lai. Ngươi ôm ta một cái được không?"

Xán Châu khóc đến mức ngũ quan nhăn nhó, chẳng còn chút xinh đẹp nào. Từ khi biết mình mang thai, nàng mỗi ngày đều chìm trong cảm xúc mâu thuẫn.

Trong lòng Vương Lai chấn động mạnh, như bị một con d.a.o đ.â.m tới đ.â.m lui. Hắn vội vàng cẩn thận ôm Xán Châu vào lòng, hai tay vòng qua người nàng, lực đạo từ từ siết chặt, cuối cùng từ nhẹ nhàng ôm ấp biến thành ôm chặt lấy nàng.

Xán Châu ở trong lòng Vương Lai, nhắm mắt lại, mặc kệ mà khóc, trút hết những uất ức ra ngoài.

Khoảng thời gian này, Xán Châu vừa vui mừng vì có con với Vương Lai, vừa sợ hãi vì tương lai mờ mịt.

Nếu nàng muốn sinh đứa bé này, nàng phải rời khỏi hoàng cung, âm thầm sinh con. Như vậy, nàng sẽ không bao giờ gặp lại Vương Lai nữa.

Nếu không sinh đứa bé này, nàng làm sao có thể nhẫn tâm chứ?

Sự xuất hiện của đứa trẻ này quá thần kỳ,. Xán Châu cẩn thận bảo vệ thai nhi trong bụng, mỗi ngày đều mong chờ Vương Lai trở về.

Nàng vừa mong Vương Lai biết nàng có thai sẽ vui mừng, vừa lo lắng hắn sẽ vì những lo lắng khác nhau mà bắt nàng phá bỏ đứa bé này...

Hai con người đáng thương ôm chặt lấy nhau thật lâu.

Lâu sau, Xán Châu đã ngừng khóc. Nàng mở mắt ra trong lòng Vương Lai, trong đôi mắt ngấn lệ dần dần hiện lên vẻ kiên định. Nàng nói: "Vương Lai, ta chỉ hỏi ngươi một câu."

【Tác giả có lời muốn nói】

Không dám viết lời tác giả vì chột dạ, chột dạ vì danh sách donate và tặng châu ta vẫn chưa tổng hợp xong orz

 

Loading...