HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 114
Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:15:29
Lượt xem: 71
Chương 114: Biết được
【Chương một trăm mười bốn】
Tiêu Mục ngồi trong thư phòng, đang viết thư cho Thẩm Hồi. Hắn viết hết bức thư này đến bức thư khác. Mỗi lần viết xong một bức thư, lại cảm thấy viết không hay, phiền não vo tròn bức thư vứt đi, rồi lại lấy một tờ giấy viết thư mới, viết lại cho nàng.
Giấy viết thư bị hắn vo thành cục giấy vứt đầy đất.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn hối hận về sự lỗ mãng ngày hôm đó. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, biết rõ bản thân hiện tại căn bản không động đến Bùi Hoài Quang được. Hắn từ tối hôm qua bắt đầu nghĩ bức thư này nên viết như thế nào. Đêm qua, hắn nằm trên giường nghĩ cả nửa đêm, nghĩ tới nghĩ lui, không có chút đầu mối nào. Về sau nửa đêm hắn dứt khoát bò dậy khỏi giường, đến thư phòng, bắt đầu mài mực cầm bút.
Bây giờ đã quá trưa ngày thứ hai, hắn vẫn còn đang vật lộn với bức thư viết cho Thẩm Hồi này.
Rõ ràng là anh em họ lớn lên cùng nhau, từ nhỏ không có gì giấu nhau, nói năng không kiêng kỵ. Không ngờ đến hôm nay, lại đến mức phải cân nhắc từng câu từng chữ khi viết thư.
Tiêu Mục cầm bút trong tay, ngây người nhìn tờ giấy trắng.
Mấy ngày nay, cảnh tượng Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang ôm nhau ngoài cửa Tây Thẩm gia, cứ như lời nguyền luôn hiện lên trước mắt hắn, thế nào cũng không xua đuổi được.
Ông trời bất công, lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.
Nàng có khóc không?
Tiêu Mục biết Thẩm Hồi từ trước đến nay luôn rất dũng cảm. Nàng hẳn là sẽ không yếu đuối mà khóc, mà là kiên cường nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh. Vậy thì, nàng có phải vì muốn sống tốt hơn, mà đi lấy lòng một tên hoạn quan không?
Từ "lấy lòng" như một con d.a.o găm vào tim hắn tạo thành một lỗ máu.
Biểu muội của hắn không nên phải hạ mình đi lấy lòng một người, mà nên được người ta nâng niu chiều chuộng, đối xử tử tế.
Tiêu Mục lại không nhịn được nghĩ đến Bùi Hoài Quang sẽ đối xử với Thẩm Hồi như thế nào.
Hoạn quan trong cung lén lút tìm "đối thực" không phải là ít, có tiểu thái giám là kết đôi với tiểu cung nữ để sống qua ngày sưởi ấm lẫn nhau, có hoạn quan lại là vì có chút quyền thế chọn trúng cung nữ xinh đẹp lấy danh nghĩa "đối thực", ngược đãi mắng chửi mặc sức sỉ nhục, để thỏa mãn sự biến thái của mình.
Bùi Hoài Quang?
Tay cầm bút của Tiêu Mục run run, một giọt mực đen rơi trên tờ giấy trắng, làm bẩn tờ giấy trắng.
Bùi Hoài Quang là người như thế nào? Người c.h.ế.t trong tay hắn, có ai được toàn thây? Tiêu Mục chỉ cần nghĩ đến biểu muội của mình ở chung phòng với Bùi Hoài Quang, liền không nhịn được run sợ trong lòng.
Hắn, cũng đã từng dùng những thủ đoạn của đám hoạn quan đó lên người nàng sao?
…
Dù đã rửa mặt, nhưng vẫn không thể che giấu đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Xán Châu. Xán Châu cũng không giấu giếm, nàng gật đầu, nói: "Nương nương, nô tỳ có việc muốn cầu xin người."
Cuối cùng cũng chịu chủ động nói với ta rồi sao? Thẩm Hồi ngồi thẳng dậy một chút, ngữ khí có chút gấp gáp nói: "Ngươi nói đi!"
"Thật ra... Nương nương hẳn là đã nhìn ra rồi. Nô tỳ thật sự đã có thai." Xán Châu có chút lúngtúng nắm chặt góc áo. Dù sao cũng là cô gái chưa chồng, chưa cưới mà đã có thai quả thực không phải chuyện gì tốt. Nàng thấp giọng nói: "Nô tỳ đến cầu xin nương nương cho nghỉ phép mấy tháng."
Nói xong, nàng định quỳ xuống. Thẩm Hồi nào dám để nàng quỳ, vội vàng đỡ nàng dậy. Thẩm Hồi kéo Xán Châu đến chiếc giường êm ái bên cạnh ngồi xuống, nói: "Có thể cho ngươi nghỉ phép, cho ngươi văn thư giải phóng, vĩnh viễn thả ngươi ra khỏi cung đều được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Ban đầu, Thẩm Hồi không muốn hỏi nhiều chuyện riêng tư của người khác. Nhưng nếu thật sự là do chén rượu quả nàng bảo Xán Châu uống mà gây ra chuyện này, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-114.html.]
Xán Châu do dự một chút, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Hồi nghe.
Lúc đầu, Thẩm Hồi cau mày, sắc mặt tái nhợt lắng nghe. Nhưng nghe một hồi, lông mày nàng từ từ giãn ra, sắc mặt cũng dần dần dịu lại, rồi chuyển sang vẻ kinh ngạc.
"Phục, phục dương?" Thẩm Hồi ngơ ngác, rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
Nàng đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng, suy đoán tốt nhất là Xán Châu đã sớm tư tư với Vương Lai, lại cùng nam tử khác tư định chung thân. Vậy mà không ngờ lại là kết quả như thế này! Đứa trẻ trong bụng Xán Châu vậy mà lại là của Vương Lai!
"Vậy ngươi khóc cái gì?" Thẩm Hồi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Xán Châu, "Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Xán Châu há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào. Người có thân phận như nương nương, tự nhiên sẽ không biết đến nỗi khổ của những cung nhân như bọn họ.
"Nương nương, nếu không có đứa bé này, nô tỳ còn có thể ở lại trong cung làm đối thực của Vương Lai cả đời, cả đời này đều ở bên hắn. Nhưng có đứa bé này rồi, nô tỳ nhất định phải xuất cung, hơn nữa tuyệt đối không thể để người khác biết đứa bé này là của Vương Lai..." Xán Châu cúi đầu, mắt lại đỏ hoe, "Nương nương, thiện tâm nhân hậu, nô tỳ vô cùng cảm kích. Cầu xin nương nương cho nô tỳ ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi Vương Lai tịnh thân lại, để nô tỳ chăm sóc hắn mấy ngày, biết được hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nô tỳ sẽ rời cung..."
Nàng nói nhiều lời như vậy, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng vừa nhắc đến chuyện Vương Lai phải tịnh thân lại, nàng liền òa khóc.
Xán Châu nhanh chóng quay mặt đi, lau nước mắt.
Thẩm Hồi trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng tự nói: "Tịnh thân quả thật rất nguy hiểm."
Trước đây Thẩm Hồi đã nghe loáng thoáng mấy tiểu thái giám nói, mười người bước vào phòng tịnh thân, sẽ có hai người không thể ra.
"Nương nương..."
Thẩm Hồi cong khóe môi, nàng nói: "Ta đều biết rồi. Mấy ngày nay ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ưu tiên giữ gìn sức khỏe. Sáng mai Du thái y đến bắt mạch cho ta xong, sẽ khám cho ngươi luôn. Ngươi yên tâm, hắn sẽ không nói lung tung đâu."
"Nương nương... Đa tạ nương nương!"
Mang thai năm tháng, lại ở trong cung, Xán Châu lo lắng chuyện bại lộ, một lần cũng chưa từng tìm đại phu khám. Giờ Thẩm Hồi nói như vậy, nàng như nuốt được viên thuốc an thần, mấy tháng lo lắng cũng vơi đi phần nào.
"Trở về nghỉ ngơi đi. Có lẽ, mọi chuyện sẽ không tệ như ngươi nghĩ đâu." Thẩm Hồi nói rất kiên định.
Nàng đã có một ý tưởng.
Đương nhiên, nàng tạm thời không có bản lĩnh chỉ hươu gọi ngựa như vậy. Nhưng... Bùi Hoài Quang có đấy. Hắn nếu nói đen, thiên hạ không ai dám nói trắng.
Cũng chỉ là một câu nói của hắn thôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng, làm sao để hắn mở miệng? Chuyện này hơi khó.
【Tác giả có lời muốn nói】
Lần thứ 108 nhắc nhở:
Nam chính——
Thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật thái giám thật...
Vương Lai: Thật ra rất khó chịu. Luôn có người hô to chưởng ấn phải có con nối dõi. Mọi người có phải quên mất ta chính là con trai của chưởng ấn rồi a a a a a orz
Cha nuôi không thích ta, người khác cũng không thừa nhận ta [uất ức]