Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 113

Cập nhật lúc: 2024-11-30 10:15:01
Lượt xem: 87

Chương 113 - Lời yêu

【Chương 113】

Ánh mắt nghi ngờ của Bùi Hoài Quang nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Thẩm Hồi, rồi dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên chiếc hộp đựng thức ăn trên tay nàng.

Lúc đến là Thập Tinh xách theo, đến nhà Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi tự mình xách hộp đựng thức ăn.

Ánh mắt Bùi Hoài Quang lại chậm rãi di chuyển lên trên, một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Hồi.

Vì đang trong thời gian chịu tang, nên Thẩm Hồi mặc quần áo màu sắc cực kỳ nhạt nhòa, áo khoác ngoài màu trắng tuyết và váy dài màu mơ nhạt. Búi tóc được búi lên lệch sang một bên, trên mái tóc đen nhánh chỉ cài một chiếc trâm ngọc bích nhỏ.

Bùi Hoài Quang không phải là chưa từng ở bên Thẩm Hồi sớm hôm, tuy rằng nàng đã tiến bộ không ít, ít nhất khi tự mình mặc y phục đã có thể chỉnh ngay ngắn vạt áo, búi tóc cũng sẽ không còn sót lại lọn nào. Thậm chí nàng không cần phải tự mình nếm thử một chút, cũng có thể dùng mắt phân biệt được đường và muối...

  Nhưng mà làm bánh ngọt ư...

  Bùi Hoài Quang mang theo ý cười sâu xa.

  Thấy hắn như vậy, Thẩm Hồi khẽ nhíu mày, giả vờ tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chưởng ấn đây là không tin ta tự mình làm ra bánh ngọt sao?"

  "Không có." Bùi Hoài Quang khẽ ho một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười. Hắn bước về phía Thẩm Hồi một bước, động tác tự nhiên nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng, sau đó dẫn Thẩm Hồi đi qua cửa vòm, đến hậu viện.

  Thẩm Hồi liếc nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Bùi Hoài Quang, bước chân theo sát phía sau hắn.

  Bùi Hoài Quang dẫn Thẩm Hồi đến ngồi ở vọng cảnh đình được bao quanh bởi một rừng hải đường lớn.

  Thuận Tuế nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mang bánh ngọt đến cho Chưởng ấn, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng quay về lấy trà nước.

  Bùi Hoài Quang đặt hộp đựng thức ăn lên bàn đá, đưa tay định mở nắp. Tay hắn đang định mở nắp chợt dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi đang ngồi đối diện. Thẩm Hồi vội vàng cúi đầu, hàng mi dài che khuất sự mong đợi nhỏ bé trong mắt.

  Bùi Hoài Quang mở nắp hộp, nhìn lướt qua, lần lượt lấy ra mấy đĩa bánh ngọt bên trong.

  Một đĩa bánh Phù Dung, một đĩa bánh Hoa Hồng, một đĩa bánh Đèn Lồng, còn có một đĩa bánh sen nướng theo mùa. Bốn đĩa bánh ngọt được bày trên bàn đá, hương vị chưa biết, nhưng nhìn thì rất đẹp mắt.

  Ngón tay thon dài của Bùi Hoài Quang lơ lửng trên bốn đĩa bánh, do dự lựa chọn. Cuối cùng hắn chọn một chiếc bánh sen nướng nở bung như hoa sen, nếm thử một miếng.

  Thẩm Hồi chăm chú nhìn hắn.

  Bánh sen nướng vừa vào miệng, Bùi Hoài Quang khẽ giật mình. Hắn chậm rãi ăn miếng bánh sen nướng trong miệng, mới nói: "Quả nhiên là do nương nương tự tay làm."

  Nói xong, hắn tiếp tục ăn chiếc bánh sen nướng trong tay.

  "Sao ngươi chỉ nếm một miếng đã tin là ta tự tay làm?" Thẩm Hồi ngây ngô hỏi xong, lập tức hiểu ra! Hắn chắc chắn cho rằng nàng sai người khác làm bánh ngọt rồi mượn danh nghĩa của mình mang đến. Hiện tại hắn ăn thử, cảm thấy hương vị không ngon, cho nên mới tin là nàng làm?

  "Hừ!" Thẩm Hồi dùng sức vỗ bàn đá.

  Bàn đá, không phải bàn gỗ. Nàng không chỉ không thể vỗ bàn đến mức "bốp bốp" vang dội để tạo thêm khí thế, ngược lại còn làm lòng bàn tay mềm mại của mình bị đau.

  Nhưng Bùi Hoài Quang lại liếc thấy ngón út tay trái đang được băng vải quấn quanh của nàng. Hắn ăn xong miếng bánh sen nướng cuối cùng, vừa cầm lấy một chiếc bánh Phù Dung, vừa thản nhiên hỏi: "Tay nương nương bị làm sao vậy?"

  Thẩm Hồi liếc nhìn ngón tay mình, nhanh chóng đặt tay xuống dưới gầm bàn, áp vào đùi. Nàng nói nhỏ: "Bị bỏng khi làm bánh Đèn Lồng..."

  Bùi Hoài Quang im lặng một lát, đặt chiếc bánh Phù Dung trong tay xuống, cầm lấy một chiếc bánh Đèn Lồng ăn. Thật ra hắn không thích bánh Đèn Lồng lắm, cảm thấy loại bánh này hơi ngấy.

  Hắn thản nhiên ăn một miếng.

  ——Ừm, còn khó ăn hơn cả bánh sen nướng.

  Bùi Hoài Quang im lặng ăn hết chiếc bánh Đèn Lồng này, mới lại cầm lấy một chiếc bánh Phù Dung ăn. Khi ăn, hắn luôn tao nhã, cho dù là ăn cơm trắng bình thường nhất, cũng bởi vì sự tao nhã này, mà trong mắt người khác không giống như đang "ăn", mà giống như đang "thưởng thức".

  Từ rất lâu trước đây, Thẩm Hồi đã thích dáng vẻ Bùi Hoài Quang ăn uống. Nàng chống khuỷu tay lên bàn đá, hai tay chống cằm nhìn Bùi Hoài Quang. Nàng hỏi: "Ngon không?"

  "Ừm. Món ngon tuyệt vời nhất trần gian." Bùi Hoài Quang mặt không chút cảm xúc nói lời trái lương tâm.

  Đôi mắt Thẩm Hồi cong lên: "Nếu vậy, Chưởng ấn ăn nhiều thêm chút đi."

  Vừa lúc Thuận Tuế bưng trà nước đến, Bùi Hoài Quang tạm thời đặt chiếc bánh Đèn Lồng đang ăn dở xuống, trước tiên uống hai ngụm trà lạnh, cũng không trả lời Thẩm Hồi, lại cầm chiếc bánh Đèn Lồng lên, tiếp tục chậm rãi ăn.

  Trong đôi mắt cong cong của Thẩm Hồi, thêm vài phần ý cười.

  Thật ra, Thẩm Hồi biết bánh ngọt này làm không ngon lắm. Nàng cũng không đến mức làm xong bánh mà không tự mình nếm thử miếng nào đã vội vàng mang đến. Nàng đã học với Đinh Thiên Nhu ba ngày, bánh ngọt làm hôm nay so với hai ngày trước không biết ngon hơn bao nhiêu. Ít nhất nhìn bề ngoài, hình dáng tinh xảo, cũng tạm chấp nhận được. Còn về hương vị... Ừm...

  Tấc ngắn tấc dài, mỗi người đều có sở trường và điểm không giỏi của riêng mình. Giống như Thẩm Hồi luôn có chút tự hào về khả năng nhìn một lần là nhớ của mình. Nhưng nàng cũng rất rõ ràng bản thân có rất nhiều khuyết điểm, có rất nhiều chuyện không biết, không hiểu. Ví dụ như nấu nướng, thực sự là mù tịt.

  Thẩm Hồi nhìn Bùi Hoài Quang chậm rãi ăn hết chiếc bánh Đèn Lồng, lại cầm lấy một chiếc bánh Hoa Hồng ăn.

  "Ta biết hương vị rất bình thường. Nhưng ta đã học rất lâu rồi." Thẩm Hồi nhíu mày, "Làm mấy thứ này thật sự rất phiền phức."

  "Nương nương lần sau có thể bảo đầu bếp cố ý làm bánh ngọt với ba bốn phần kỹ năng, sau đó nói là tự mình làm là được rồi." Bùi Hoài Quang nói.

  "Không được. Là ta làm thì chính là ta làm, không thể lấy chuyện này lừa người khác." Thẩm Hồi chậm rãi lắc đầu. Hai tay chống cằm, theo động tác lắc đầu, gương mặt xinh đẹp được nâng niu trong lòng bàn tay như đóa hoa nở rộ.

  Thẩm Hồi mỉm cười dịu dàng, nói: "Các tiểu thư trong sách, luôn phải tự tay làm bánh ngọt tặng người trong lòng. Ta cũng muốn làm cho Chưởng ấn."

  Bùi Hoài Quang ăn chiếc bánh Hoa Hồng vì cho quá nhiều đường nên ngọt đến đắng, im lặng nghe lời tỏ tình của Thẩm Hồi.

  Thuận Tuế đứng bên cạnh, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-113.html.]

  ——Ôi chao, hắn là nên tiếp tục đứng đây hầu hạ, hay là nhanh chóng chuồn đi đây?

  Bùi Hoài Quang không nói gì. Hình như không nghe lọt tai lời tỏ tình của Thẩm Hồi. Hắn chậm rãi ăn hết chiếc bánh Hoa Hồng trong tay. Như vậy, bốn loại bánh ngọt Thẩm Hồi mang đến, hắn đều đã nếm thử một miếng.

  Hắn không có ý định tiếp tục ăn nữa, mà là bưng trà lạnh lên uống một ngụm, mới hỏi với giọng điệu rất tùy ý: "Nương nương muốn gì?"

  Thẩm Hồi mím môi nhìn Bùi Hoài Quang một lúc lâu, mới cụp mắt xuống, nhất thời không nói gì. Hình như vì Bùi Hoài Quang cho rằng nàng có sở cầu mà trong lòng có chút không vui.

  Nhưng Bùi Hoài Quang có sai không?

  Không có.

  Thẩm Hồi quả thật có sở cầu.

  Bùi Hoài Quang liếc nhìn nàng, giọng nói lại dịu dàng hơn một chút, nói: "Bánh ngọt hương vị không tệ, ta tâm trạng rất tốt. Nương nương muốn gì thì nói nhanh lên. Quá hạn không chờ."

  Khi Thẩm Hồi ngẩng mặt lên, đã thu lại vẻ chán nản thoáng qua trong mắt, lại là một gương mặt tươi cười rạng rỡ. Nàng nói: "Một chiếc bánh ngọt một ngàn lượng!"

  Thuận Tuế đứng bên cạnh, kinh ngạc quay đầu lại, lại cố ép bản thân thu lại biểu cảm trên mặt, tiếp tục làm một cây cột. Nhưng trong lòng hắn không nhịn được lẩm bẩm: Hoàng hậu nương nương thật đáng thương! Đã nghèo túng đến mức phải làm bánh ngọt để đổi lấy tiền rồi sao?

  Bùi Hoài Quang cũng sững sờ. Mãi một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Nương nương thiếu tiền?"

  Thẩm Hồi cũng không nói gì, chỉ cong mắt gật đầu lia lịa với hắn.

  Thì ra chỉ là muốn tiền.

  Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng, hắn lại cầm lấy một chiếc bánh Hoa Hồng, chậm rãi nói: "Một chiếc bánh ngọt một ngàn lượng, nương nương rộng lượng, không đắt."

  Nói xong, Bùi Hoài Quang bắt đầu tiếp tục ăn bánh Hoa Hồng. Không chỉ chiếc bánh Hoa Hồng này, sau khi ăn xong chiếc bánh Hoa Hồng này, hắn lại tiếp tục lấy bánh ngọt trong đĩa nhỏ.

  Từng chiếc từng chiếc một.

  Thẩm Hồi vẫn luôn yên lặng ngồi đối diện, sáng mắt nhìn Bùi Hoài Quang ăn bánh ngọt, nhìn bánh ngọt trong bốn chiếc đĩa nhỏ trắng càng ngày càng ít đi. Thẩm Hồi không nhịn được nói: "Chưởng ấn cũng đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bị no đó."

  "Vừa hay có chút đói." Bùi Hoài Quang lại cầm lấy một chiếc bánh sen nướng.

  Bốn chiếc đĩa nhỏ trắng, đựng bốn loại bánh ngọt, mỗi loại đều có sáu bảy chiếc.

  Thuận Tuế đứng cách đó không xa nhìn đến ngây người.

  ——Chưởng ấn xưa nay ăn ít. Hôm nay phủ đổi đầu bếp, tay nghề không tệ. Chưởng ấn giờ Ngọ ăn vốn đã nhiều hơn bình thường. Khi Hoàng hậu nương nương đến, Chưởng ấn vừa mới dùng xong bữa trưa, đang xuống lầu tiêu thực...

  Thuận Tuế suy nghĩ một chút, vội vàng lặng lẽ bước nhanh ra xa, phân phó một tiểu thái giám vừa lúc đi ngang qua đến phòng bếp chuẩn bị canh mơ chua.

  Thẩm Hồi nhìn bánh ngọt trong đĩa nhỏ, lại nhìn Bùi Hoài Quang ngồi đối diện mình. Theo bánh ngọt trong đĩa nhỏ càng ngày càng ít, hắn vẫn luôn ăn với dáng vẻ tao nhã. Thực sự nhìn không ra hắn có no hay không... Nhưng mà...

  "Chưởng ấn, đợi chúng ta ngủ trưa dậy rồi hãy ăn tiếp." Thẩm Hồi vội vàng bổ sung một câu, "Nói không chừng lúc đó ta cũng muốn ăn."

  "Hoa quả bánh ngọt trong phủ không đến mức không cung cấp đủ cho nương nương." Bùi Hoài Quang nói.

  Hai mươi sáu chiếc bánh ngọt, một cái cũng không còn.

  Thẩm Hồi nhìn bốn chiếc đĩa nhỏ trống trơn, có chút cảm xúc trong lòng chậm rãi thay đổi một cách tinh tế. Nàng biết nàng mang bánh ngọt tự tay làm đến, hắn sẽ ăn. Nhưng nàng không ngờ Bùi Hoài Quang lại ăn hết chỗ bánh ngọt này - sau khi nàng nói một chiếc bánh ngọt một ngàn lượng.

  Thẩm Hồi duỗi ngón tay, dùng bụng ngón tay ấn lên vụn bánh Đèn Lồng trong đĩa nhỏ, dính một ít vụn bánh Đèn Lồng, bỏ vào miệng ăn.

  Vừa mặn vừa cứng.

  Ừm, nàng biết. Nàng đã nếm thử trước khi đến. Thật ra nàng đã làm bảy tám loại bánh ngọt, miễn cưỡng chọn ra bốn loại trong số đó. Thẩm Hồi hối hận rồi. Rõ ràng bánh Đèn Lồng cũng nên bị loại bỏ.

  Nàng nói: "Tuy lần này làm không ngon. Nhưng lần sau sẽ tiến bộ, một lần so với một lần tiến bộ, rồi sẽ có một ngày ta cũng có thể làm ra bánh ngọt ngon như đầu bếp của Ngự Thiện Phòng. Một năm không được, thì mười năm. Đến lúc đó lại làm cho Chưởng ấn ăn."

  Một trận gió thổi tới, thổi rơi một cánh hoa hải đường màu hồng, rơi trên mái tóc mềm mại của Thẩm Hồi. Bùi Hoài Quang liếc nhìn cánh hoa hải đường đó, nói: "Chậc. Nương nương vẫn nên mau chóng tiến bộ thì hơn. Mười năm sau, ta có còn sống hay không cũng chưa biết."

  Bùi Hoài Quang nắm lấy tay Thẩm Hồi, dùng khăn tay lau lau ngón tay vừa mới dính vụn bánh Đèn Lồng của nàng, sau đó lại gấp khăn tay lại, chậm rãi lau miệng mình.

  Hắn đặt khăn tay xuống, đứng dậy kéo Thẩm Hồi, nói: "Đi thôi. Lên lầu ngủ trưa."

  Hai người từ chỗ này đi về phía trước, phải đi qua một rừng hải đường lớn, hai người liền đi dạo trong rừng hải đường một lúc. Gió buổi chiều ấm áp, mang theo hương thơm của hoa hải đường. Gió ấm phả vào mặt, toàn thân Thẩm Hồi được sưởi ấm, rất thoải mái.

  Nhưng gió ấm như vậy, lại khiến Bùi Hoài Quang rất khó chịu.

  Sau khi ra khỏi rừng hải đường, Bùi Hoài Quang thuận tay nhặt cánh hoa hải đường rơi trên tóc Thẩm Hồi, bỏ vào miệng ăn.

  Theo thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Hồi mỗi buổi chiều đều phải ngủ một lát. Quay về phòng ngủ trên lầu, Thẩm Hồi vừa nằm xuống giường êm, đã mềm nhũn ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến. Nàng xoay người, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

  Bùi Hoài Quang vì thời tiết càng ngày càng nóng, thân thể càng ngày càng khó chịu, không có buồn ngủ. Hắn dựa vào một đầu giường êm nhìn Thẩm Hồi, đợi Thẩm Hồi ngủ say, hắn mới cúi người, cẩn thận kéo tay trái của nàng qua. Vừa nhẹ nhàng gỡ băng vải trắng trên ngón út của nàng, vừa quan sát Thẩm Hồi, sợ đánh thức nàng.

  Từng lớp băng vải trắng được gỡ xuống, lộ ra ngón út bị bỏng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

  Bùi Hoài Quang từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thổi, sau đó như trân bảo mà nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

  Thẩm Hồi đột nhiên ưm một tiếng, thân thể đang nằm nghiêng khẽ động đậy.

  Bùi Hoài Quang giật mình, vội vàng buông tay. Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi, thấy nàng khóe môi mỉm cười vẫn đang ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Loading...