HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:14:28
Lượt xem: 293
Hoạn Sủng - Chương 10: Thẳng Thắn
Chương 10
Hôm nay, Thẩm Hồi mặc một chiếc áo ấm màu phấn nhạt thêu hoa văn mây ngũ sắc, bên dưới là váy dài màu lam xám thêu hình phượng hoàng và mây ngũ sắc. Bên ngoài nàng khoác thêm một chiếc áo choàng dài màu đỏ thạch lựu, viền lông trắng muốt theo làn gió nhẹ nhàng lay động. Hai tay nàng gần như giấu kín trong tay áo màu phấn nhạt, chỉ lộ ra đầu ngón tay đang cầm lò sưởi tay bằng đồng hình hoa hải đường.
Ánh bình minh vừa ló dạng nhẹ nhàng chiếu sau lưng nàng, phủ lên nàng một lớp ánh sáng ấm áp.
Nàng đứng dưới ánh mặt trời, còn hắn đứng trong bóng tối.
Thẩm Hồi yên lặng nhìn Bùi Hoài Quang. Nàng chăm chú, cố gắng phân biệt cảm xúc của hắn qua đôi mắt kia. Nhưng nàng nhận ra đó là điều vô ích, đáy mắt đen láy của hắn sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo, nàng không thể nào thăm dò được.
Suốt một đêm, Thẩm Hồi cứ nghĩ xem nên nói chuyện với hắn như thế nào. Nên làm theo lời Lưu ma ma dạy, đuôi mắt hơi nhếch lên, vừa e thẹn vừa quyến rũ, hay là học theo Lệ phi, làn hương thoang thoảng, tay ngọc ngà như muốn níu kéo, hoặc là như trong sách, đối xử dịu dàng, .
Nhưng khi Bùi Hoài Quang thật sự đứng trước mặt nàng, những lời nói chứa đầy kỹ xảo mà nàng chuẩn bị cả đêm đều không dùng đến.
Nàng cứ nhìn vào mắt hắn như vậy, thành thật, thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của mình, nói cho hắn biết.
Vừa nói ra, Thẩm Hồi có chút hối hận, hối hận vì sự vụng về của mình. Có lẽ nàng không thể trở thành hồ ly tinh câu dẫn người khác, cũng chưa học được mỹ nhân kế, chỉ có thể thẳng thắn làm giao dịch.
Nàng không có bất kỳ con bài nào trong tay, ngoại trừ thân phận hoàng hậu.
Nhưng giờ phút này nhìn vào mắt Bùi Hoài Quang, sự hối hận của Thẩm Hồi chỉ thoáng qua. Nàng cảm thấy mình nói thẳng ra như vậy không sai, không có mưu tính nhỏ nào có thể qua mắt hắn.
Nàng hao tâm tổn trí đi quyến rũ, e rằng trong mắt hắn, lại giống như trò đùa trẻ con.
Nhưng hắn không nói gì, không cho nàng câu trả lời.
Thẩm Hồi nhìn những bông tuyết nhỏ li ti giữa hai người chậm rãi rơi xuống, cuối cùng rơi trên những viên gạch xanh phủ đầy tuyết. Ánh mắt nàng cũng theo những bông tuyết đó từ từ hạ xuống, cuối cùng cụp mắt.
Lông mi nàng dài và cong vút, một bông tuyết nhỏ rơi trên lông mi, nhanh chóng tan ra, lông mi nàng hơi ướt.
Bùi Hoài Quang đột nhiên cười.
Thẩm Hồi lập tức ngẩng lên nhìn hắn, quả thật có chút căng thẳng. Nhưng nàng không hiểu nụ cười của Bùi Hoài Quang.
Vội vàng, Thẩm Hồi thấy Vương Lai đang ngó nghiêng ở cửa sân, bên ngoài cổng lớn có rất nhiều người của Đông xưởng đang đợi Bùi Hoài Quang. Nàng biết không còn nhiều thời gian nữa, nàng phải nói gì đó, bèn nói: "Hôm nay e rằng tuyết lớn không tiện đường, chắc phải ở lại biệt cung thêm một ngày nữa. Lưu ma ma không đi cùng, chưởng ấn tối nay rảnh rỗi có thể đến dạy học không?"
Mãi cho đến nhiều năm sau, Bùi Hoài Quang vẫn nhớ Thẩm Hồi của ngày hôm đó. Nàng đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, dùng đôi mắt trong veo nhất nhìn hắn, nói ra những lời câu dẫn vụng về nhất.
Còn Bùi Hoài Quang lúc này chỉ mỉm cười, nói: "Ta xử lý xong việc phải về cung báo cáo."
Nàng "ồ" một tiếng, cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc. Bùi Hoài Quang chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón tay nàng đang nắm lò sưởi tay hình hoa hải đường khẽ cọ vào hình nổi con hươu trắng được gắn trên lò sưởi.
Bùi Hoài Quang xoay người, sải bước đi ra ngoài. Áo choàng bông trắng của hắn cuốn theo một làn gió lạnh.
Bùi Hoài Quang nhận lấy roi ngựa Vương Lai đưa tới, xoay người lên ngựa, dẫn theo người của Đông xưởng hùng hổ xuống núi.
Nô tài trong cung, thái giám bị thiến một nhát, cả đời cũng chỉ như vậy, c.h.ế.t già trong cung coi như là kết thúc tốt đẹp. Nhưng cung nữ thì khác, cung nữ đến tuổi có thể xuất cung. Trong cung này, cung nữ và thái giám kết đôi sống chung với nhau là chuyện rất thường thấy.
Cung nữ coi thường thái giám, nhưng lại bị thái giám ức hiếp.
Còn thái giám, ức h.i.ế.p cung nữ chẳng phải cũng là một kiểu ghen tị, cùng là nô tài nhưng cung nữ có thể xuất cung.
Mặc dù cung nữ coi thường thái giám, nhưng có người lại muốn dựa vào một thái giám có bản lĩnh để tìm kiếm sự che chở ngắn ngủi, họ đại khái đều muốn nhẫn nhịn sống với thái giám vài năm, đến tuổi xuất cung là được tự do. Sau khi xuất cung, họ tuyệt đối sẽ không để người khác biết mình từng là đối thực của thái giám trong cung. Quá mất mặt, quả thực là quá khứ đáng xấu hổ.
Thậm chí có những cung nữ có dung mạo xinh đẹp không muốn được hoàng đế sủng hạnh, sẽ chủ động tìm một thái giám làm đối thực.
Dù là mỹ phụ đã có chồng hay kỹ nữ sa cơ lỡ vận, hoàng đế đều không ngại. Nhưng hoàng đế sẽ không sủng hạnh những người đã bị thái giám dùng qua.
Dơ bẩn.
Cũng từng có cung nữ cố gắng tiếp cận Bùi Hoài Quang, thậm chí là phi tần. Bùi Hoài Quang nghĩ lại, đó ít nhất là chuyện của năm sáu năm trước, thậm chí còn sớm hơn. Bây giờ, không còn cung nữ hay phi tần nào dám động đến hắn nữa.
Thẩm Hồi đứng dưới mái hiên, nhìn theo Bùi Hoài Quang rời đi. Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, nàng mới bước đi về phía Thái hậu. Nàng không mang theo Trầm Nguyệt và Thập Tinh, chỉ có A Hạ đi theo.
A Hạ suýt nữa không kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng, trên đường đi, nhiều lần nàng len lén nhìn Thẩm Hồi. Một vị hoàng đế như vậy, bây giờ người người trong cung đều lo sợ, Thẩm Hồi tuy là hoàng hậu, cũng chưa chắc đã bình an. A Hạ thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng hậu hôm trước nghe mấy cung nữ buôn chuyện mới nảy ra ý này? Trong lòng nàng thầm cảm thấy hoàng hậu e là sẽ thất sách, trong cung ai cũng biết chưởng ấn không thích chuyện này.
Nhưng A Hạ không biết, Thẩm Hồi không phải bị ảnh hưởng bởi mấy cung nữ kia. Nàng đã có ý định này từ rất lâu rồi.
Thẩm Hồi được Quế ma ma dẫn vào, tiến vào tẩm điện của Thái hậu, hành lễ, Thái hậu cố gắng giữ tinh thần, bảo nàng ngồi bên cạnh.
Thái hậu tóc bạc trắng xóa, tinh thần cũng không tốt lắm. Nỗi lo lắng gần như hiện rõ trên khuôn mặt.
Thẩm Hồi vừa ngồi xuống, Thái hậu khách sáo với nàng vài câu, liền hỏi Quế ma ma: "Bùi Hoài Quang xuống núi rồi sao?"
"Vâng. Dẫn theo người của Đông xưởng xuống núi rồi ạ."
Thái hậu thở dài. Một lúc lâu sau, bà mới tức giận nói: "Tên thái giám c.h.ế.t tiệt này, thật không biết từ đâu chui ra, muốn hủy hoại giang sơn Đại Tề của ta!"
Bà lại phân phó: "Bảo Cẩm vương trước tiên hãy về vương phủ. Trước năm mới ngoan ngoãn ở trong phủ, nếu không có thánh chỉ, không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ. Cũng không cần đến chỗ ta thỉnh an nữa."
"Vâng."
Thái hậu lại bổ sung một câu: "Bảo nó ở trong phủ cũng phải cẩn thận!"
"Vâng." Quế ma ma đáp một tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài truyền lời.
Thẩm Hồi yên lặng ngồi một bên.
Thái hậu lúc này mới nhìn Thẩm Hồi, mở miệng: "Ta rất thích trưởng tỷ của con. Hoàng đế còn chưa đăng cơ, nó đã gả đến đây rồi. Lúc đó, hoàng đế rất nghe lời trưởng tỷ của con. Con có biết không?"
"Lúc đó thần thiếp còn nhỏ, lại không sống ở kinh thành, biết cũng không nhiều." Thẩm Hồi ôn nhu đáp.
Thái hậu vẫy tay, gọi Thẩm Hồi ngồi đến bên cạnh bà, nắm tay Thẩm Hồi vỗ vỗ, nói: "Ta luôn cảm thấy con gái nhà họ Thẩm đều là những cô nương rất tốt. Hoàng đế lập con làm hoàng hậu, xem như là một việc sáng suốt hiếm hoi trong hai năm nay. Phi tần trong hậu cung tuy nhiều, nhưng những phi tần đó chỉ là thiếp, chỉ có con là thê. Con ở bên cạnh hoàng đế phải khuyên nhủ nhiều hơn..."
Thái hậu lải nhải nói rất nhiều, đại ý là để Thẩm Hồi làm tốt hoàng hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-11.html.]
Thẩm Hồi ngoan ngoãn đáp ứng từng câu.
Lúc ban đầu khi cầm phượng ấn, nàng không phải là không nghĩ đến việc làm một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, gánh vác trách nhiệm của "thê", khuyên can hoàng đế. Nhưng vào ngày nàng nhập cung, nàng tận mắt nhìn thấy sự hoang dâm bạo ngược của hoàng đế, từ khoảnh khắc đó, nàng biết hoàng đế này không phải là người mà nàng có thể uốn nắn được. Thậm chí, nàng còn khó mà bảo toàn tính mạng. Nàng không thể chết, không thể c.h.ế.t trước mặt cha mẹ.
Nàng không còn là cô con gái út được mọi người trong nhà họ Thẩm nâng niu che chở nữa rồi.
Ngày hôm đó ánh mắt hoàng đế nhìn Thẩm Minh Ngọc khiến Thẩm Hồi giật mình. Anh chị không còn, cha mẹ tuổi đã cao, con gái duy nhất của anh trai còn nhỏ.
Nàng đã là đứa con lớn nhất của nhà họ Thẩm rồi.
Nàng đang rất cố gắng, rất cố gắng học cách trưởng thành, để mình trở thành người lớn có thể bảo vệ người nhà.
Ban đầu khi thấy Tề Dực không nên thân, Thẩm Hồi rất thất vọng. Nhưng khi nàng đến gần, nhìn thấy đôi mắt của Tề Dực rất giống nhị tỷ, lòng nàng mềm nhũn. Nàng nghĩ đứa trẻ này còn nhỏ, có lẽ có thể dạy dỗ được? Nó không chỉ thừa hưởng dòng m.á.u của hôn quân, mà còn thừa hưởng sự lương thiện và độ lượng của nhị tỷ!
Vậy thì nàng có thể... g.i.ế.c hôn quân, phò tá ấu đế, củng cố nền móng, rồi trừ bỏ hoạn quan!
Điều nàng muốn làm, nào chỉ đơn giản là tìm kiếm sự che chở.
Bây giờ nàng không có gì cả, chỉ có thân phận hoàng hậu, và dung mạo được mọi người khen ngợi.
Bên ngoài cửa sổ vang lên một tràng pháo, tiếp theo là tiếng cầu xin của tiểu thái giám và tiếng cười của tiểu điện hạ.
— Tề Dực lại bắt đầu làm loạn rồi.
Thẩm Hồi lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thái hậu, thấy bà đã quen rồi, dường như không có ý định quản tiểu điện hạ.
Trước khi đến biệt cung, Thẩm Hồi từng cho rằng tiểu điện hạ được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu một năm, sẽ tốt hơn nhiều so với trong cung, Thái hậu sẽ dạy dỗ nó.
Mãi cho đến tối hôm qua gặp Tề Dực, Thẩm Hồi mới chợt hiểu, hóa ra Thái hậu không thật lòng đối xử tốt với đứa trẻ này. Thái hậu có cố ý nuôi dạy Tề Dực hư hỏng hay không, Thẩm Hồi không dám đoán.
Nhưng Thẩm Hồi hiểu Thái hậu không chỉ có một đứa con trai. Lần này nàng đến đón Thái hậu hồi cung, chẳng phải còn gặp Cẩm vương và Duệ vương sao?
Thẩm Hồi đứng dậy, nói: "Mẫu hậu, con đi xem tiểu điện hạ."
Thái hậu gật đầu.
Thẩm Hồi đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn về phía Tề Dực. Tề Dực đã không chơi pháo nữa, nó đang chơi con quay. Nó cũng nhìn thấy Thẩm Hồi, liếc nàng một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt tiếp tục chơi.
Tề Dực vui vẻ chơi một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Hồi vẫn đứng dưới mái hiên nhìn nó. Tề Dực nhíu mày, không để ý đến nàng, tiếp tục chơi của mình. Nó ném con quay, đi cưỡi tiểu thái giám "Giá giá giá".
Cả buổi sáng, Tề Dực thay đổi đủ trò chơi, mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy Thẩm Hồi đang nhìn nó.
Nó bĩu môi.
Buổi chiều, nó chạy ra sau núi chơi, vô tình ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Hồi đang ngồi bên cạnh cửa vòm nhìn về phía này.
"Nhìn nhìn nhìn, có bệnh à! Hừ!" Tề Dực ném roi chín khúc trong tay, tức giận chạy về phòng ngủ trưa.
Thẩm Hồi không đi theo nữa.
"Lúc nhỏ ta rất hâm mộ người khác có thể chạy nhảy khắp nơi, ta ngay cả xuống giường cũng phải được nhũ mẫu cho phép."
"Nương nương bây giờ đã khỏe hẳn rồi." A Hạ an ủi.
Thẩm Hồi xoa xoa tay, xua tan cái lạnh, vịn tay A Hạ đứng dậy, đi về phía sau. Nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn về phía chân núi. Người của Đông xưởng đen nghịt một đám, đang chạy về phía biệt cung.
Thẩm Hồi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bùi Hoài Quang dẫn đầu. Bộ y phục đỏ của hắn thật sự rất nổi bật. Gió thổi áo choàng bông của hắn bay ngược ra sau, hóa ra lớp lót áo choàng bông màu trắng ngà là màu đỏ. Tốc độ ngựa nhanh như vậy, hắn cũng không cầm dây cương, khoanh tay, dáng vẻ có chút nhàn nhã không hợp lý.
Về đến phòng, Thẩm Hồi nhận lấy trà nóng Trầm Nguyệt đưa tới, lại bảo A Hạ đi dò la tin tức.
A Hạ nhanh chóng trở về: "Chưởng ấn trực tiếp xông vào tẩm điện của Thái hậu đòi người, người bên ngoài nghe thấy Thái hậu liên tục mắng chửi là láo xược. Chưởng ấn vẫn còn trong điện, chưa ra ngoài."
"Đi đợi một chút, nếu hắn ra ngoài thì nhắn một câu." Thẩm Hồi nói.
"Nhắn gì ạ?"
Thẩm Hồi nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Không cần nhắn gì cả, cứ đợi là được."
Hắn nhìn thấy người bên cạnh nàng đi qua, tự nhiên sẽ hiểu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một canh giờ sau, Thẩm Hồi mới nhận được tin tức bên đó. Không ngờ Duệ vương thật sự trốn trong tẩm điện của Thái hậu, lúc này đã bị người của Đông xưởng trói gô mang đi rồi.
Thẩm Hồi ngồi bên cửa sổ, trong lòng bất an.
Lại qua nửa canh giờ, ngay khi Thẩm Hồi sắp từ bỏ, nàng nhìn thấy bóng dáng của Bùi Hoài Quang từ cửa sổ đang mở.
Nàng từ từ cong môi, phân phó: "Trầm Nguyệt, đi chuẩn bị nước tắm."
Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn Bùi Hoài Quang bước đi dưới ánh trăng, từng bước, từng bước đến gần.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Hồi nảy sinh nỗi sợ hãi về tương lai. Nàng nhanh chóng đè nén nỗi sợ hãi thoáng qua này xuống.
Khi Bùi Hoài Quang đứng bên ngoài cửa sổ, Thẩm Hồi giãn lông mày, nhìn vào mắt hắn, nói: "Cung nữ mà bản cung mang theo không đủ dùng, làm phiền chưởng ấn rồi."
Hai tiểu thái giám đang khiêng nước nóng vừa đun xong vào phòng tắm.
Bùi Hoài Quang liếc mắt nhìn, khi thu hồi ánh mắt, Thẩm Hồi trong phòng đã đứng dậy.
Cửa gỗ được đẩy ra, tiếng "kẽo kẹt" kéo dài và khàn khàn. Đèn lồng đỏ nhẹ nhàng đung đưa, Thẩm Hồi dưới ánh đèn chậm rãi bước về phía hắn, nàng đưa tay ra, chờ hắn đỡ.
Bùi Hoài Quang lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, dừng lại trên bàn tay đang đưa ra của nàng, một lúc sau, đưa cánh tay ra cho nàng vịn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Nhiều năm sau, tiểu Bùi Bùi ngồi trên ghế bập bênh khoe khoang với hậu bối: Năm đó, là bà nội các ngươi theo đuổi ông nội ta trước đấy. Hầy, đừng có không tin, thật đấy!
·
Chúc mừng năm mới!!!!