HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 109
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:50:19
Lượt xem: 94
Chương 109 Chương 109 - Xoa xoa
【Chương 109】
Bùi Hoài Quang gõ gõ vào chân trái Thẩm Hồi, Thẩm Hồi hơi nâng đầu gối trái lên một chút, để ống quần vượt qua đầu gối đang tựa vào giường, rồi lại nâng đầu gối phải lên một chút, để ống quần cũng vượt qua đầu gối.
Để phân tán sự chú ý của ngoại, Thẩm Hồi vừa làm những động tác nhỏ này, vừa tìm chuyện nói: "Ngoại ơi, lúc đến người có nhìn thấy Thập Tinh không?"
"Thấy rồi. Con bé đó vừa tỉnh, còn chưa rửa mặt kìa."
"Vậy à..." Thẩm Hồi ưm ưm hai tiếng bắt đầu làm nũng, "Ngoại ơi cháu khát nước, rót cho cháu cốc nước được không ạ..."
"Được được được." Lão thái thái trìu mến nhìn Thẩm Hồi một cái, xoay người đi đến bên bàn, lắc lắc nước trong ấm. Bà vừa nói với Thẩm Hồi, vừa lẩm bẩm: "Nước này để qua đêm lạnh quá rồi phải không?"
"Đúng đúng!" Thẩm Hồi vội vàng nói, "Ngoại ơi, nước đó lạnh quá rồi. Cháu muốn uống nước ấm. Không không, cháu muốn uống nước mật ong!"
"Được được được." Lão thái thái đi ra ngoài, đẩy cửa phòng ra dặn dò Chu ma ma đang đợi bên ngoài.
Thẩm Hồi vội vàng kéo chiếc quần đang mặc dở lên, đồng thời rụt đầu đang thò ra khỏi màn vào, hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang, gằn từng chữ không ra tiếng: "Sau này đừng hòng lén lút cởi quần áo của ta nữa!"
Nàng kéo khóe miệng, nhe răng, hung dữ với hắn.
Nhìn dáng vẻ hung dữ đáng yêu của nàng, Bùi Hoài Quang trong lòng bỗng dâng lên một cỗ xúc động - trực tiếp đè nàng xuống dưới thân, hung hăng cắn môi cắn răng nàng.
Nghe thấy ngoại đã dặn dò Chu ma ma xong, Thẩm Hồi tạm thời không so đo với Bùi Hoài Quang nữa, lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng vội vàng ra khỏi giường, ngồi bên mép giường. Cũng không thể vén màn lên, mà là đẩy màn ra sau một chút, bàn tay nhỏ sau lưng nàng còn kéo kéo chỗ hai lớp màn giao nhau, tránh để màn lộ ra một khe hở nào.
Nàng gần như ngồi dưới mép màn đang chất đống trên giường.
Thẩm Hồi vừa đẩy màn bên cạnh ra sau một chút để nhường chỗ cho ngoại, vừa nói: "Ngoại qua đây ngồi ạ."
Lão thái thái Tiêu gia cười tủm tỉm đi tới.
Sắc mặt Thẩm Hồi bỗng cứng đờ. Nàng đẩy màn bên cạnh ra sau một chút, lại để lộ ra một góc áo của Bùi Hoài Quang đặt trên gối.
Thẩm Hồi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa, kinh hô một tiếng: "Nhện! Ngoại ơi có nhện!"
"Ở đâu? Ở đâu?" Lão thái thái vội vàng ,Thẩm Hồi nhìn xoay người, lại bước nhanh về phía trước hai bước, nheo mắt tìm nhện.
Lợi dụng lúc này, Thẩm Hồi vội vàng cầm lấy quần áo của Bùi Hoài Quang, hung hăng ném lên mặt hắn đang cười khẽ.
"Cháu nhìn nhầm rồi... Nó chỉ là bóng của song cửa sổ phản chiếu vào thôi."
Lão thái thái Tiêu gia thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hồi, vừa nói: "Không phải nhện là tốt rồi. Khấu Khấu của ta ghét nhất mấy con côn trùng nhỏ đó."
Lão thái thái quay đầu lại, nhìn màn giường chưa được vén lên, dường như muốn kéo màn ra.
Thẩm Hồi vội vàng nghiêng đầu dựa vào vai ngoại, lại nắm lấy hai tay ngoại, giọng nói mềm mại làm nũng: "Nửa năm không gặp, ngoại có nhớ Khấu Khấu không ạ?"
"Nửa năm? Cháu là tháng 9 năm ngoái rời khỏi Tiêu gia. Bây giờ đã giữa tháng 4 rồi. Bảy tháng rưỡi rồi!" Lão thái thái lại thở dài, "Khoảng thời gian này ngoại luôn lo lắng cho cháu..."
" Khấu Khấu cũng nhớ ngoại ạ." Thẩm Hồi nâng tay ngoại lên, giọng nói mềm mại, "Ngoại đừng lo lắng cho cháu, cháu vẫn ổn ạ. Ngoại nhìn xem, sắc mặt cháu có phải rất tốt không?"
Thẩm Hồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cho ngoại xem mặt mình.
Vẻ mặt lo âu trên mặt lão thái thái tan biến, từ từ nở nụ cười. Mấy tháng nay, bà luôn lo lắng Thẩm Hồi phải chịu khổ. Lo lắng nàng giống như mấy đứa con trước của Thẩm gia đoản mệnh, huống hồ nàng vốn từ nhỏ đã ốm yếu, suýt nữa thì c.h.ế.t yểu bao nhiêu lần. Cho dù giữ được mạng sống, vào chốn thâm cung như vậy, lại gặp phải một vị hoàng thượng như thế này, lão thái thái sao có thể không lo lắng cho Khấu Khấu của mình chứ?
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hồi, ít nhất tiểu bảo bối của bà nhìn sắc mặt cũng không tệ, cũng không có vẻ tiều tụy u uất. Miệng có thể nói dối, vẻ mặt cũng có thể giả vờ. Nhưng Thẩm Hồi vì ốm yếu, nếu sống không tốt, nhất định sẽ không có sắc mặt hồng hào như vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lão thái thái hơi yên tâm một chút.
Lão thái thái là người phóng khoáng lạc quan, sau khi hết lo lắng, bà bắt đầu tính toán cho tương lai. Bà nói: "Du Trạm có còn ở bên cạnh chăm sóc cháu không?"
"Vẫn ạ. HUynh ấy đã vào Thái y viện rồi." Thẩm Hồi ngại Bùi Hoài Quang ở đây, có chút không muốn nhắc đến Du Trạm.
May mà lão thái thái cũng không nhắc đến Du Trạm nữa, mà nói: "Cháu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Mọi việc phải lấy thân thể làm trọng. Bây giờ hoàng thượng mắc bệnh dơ bẩn, nữ nhân hậu cung là nguy hiểm nhất. Cháu phải cẩn thận."
Biết lão thái thái lo lắng điều gì, Thẩm Hồi vội vàng cam đoan: "Ngoại yên tâm, cháu sẽ không mắc bệnh đó đâu. Hoàng thượng không thích cháu, sẽ không triệu kiến cháu."
Sự thật thì không tiện nói ra, Thẩm Hồi chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.
"Như vậy là tốt nhất." Lão thái thái lại cười nói, "Dù sao cũng chỉ có hai bà cháu chúng ta, ngoại cũng không ngại nói mấy lời bất kính. Hoàng thượng mắc bệnh này, chắc chắn sẽ không sống lâu. Bây giờ lại là thời loạn lạc, cho dù là hoàng gia, hay là thế gia, hương dã, người muốn tạo phản nhiều lắm. Khấu Khấu , cháu phải tự tìm cho mình đường lui đấy."
Thẩm Hồi tò mò ngoại đang nghĩ gì, nàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn ngoại.
"Nếu cháu có thể giúp con của nhị tỷ cháu lên ngôi hoàng đế, sau này cháu sẽ là thái hậu. Nhưng con đường này không dễ dàng chút nào. Đứa bé đó còn nhỏ, cháu cũng còn trẻ. Cả triều văn võ đều sẽ biến thành ác thú ăn thịt người! Trừ phi... Trừ phi hoàng thượng có thể gắng gượng thêm vài năm nữa rồi mới chết, Tề Dực lớn thêm chút nữa, nhà mình cũng có thêm thời gian để bồi dưỡng thêm nhân lực, sau này giúp đỡ trên triều đình."
Thẩm Hồi chăm chú lắng nghe, biết ngoại nói đều đúng. Nàng cũng nghĩ như vậy.
Con đường này rất khó khăn, hai bà cháu im lặng một lúc, lão thái thái sờ sờ tay Thẩm Hồi, cười nói: "Nếu thành công, Khấu Khấu của chúng ta sau này sẽ là thái hậu uy phong, tha hồ hưởng phúc rồi!"
Thẩm Hồi cũng cười theo. Nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng thân phận thái hậu để hưởng phúc.
Ánh mắt lão thái thái nhìn Thẩm Hồi lại thêm vài phần thương xót. Từ khi Thẩm Hồi còn rất nhỏ, lão thái thái đã bắt đầu chọn lựa nhà chồng cho Thẩm Hồi, ai ngờ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-109.html.]
Lão thái thái lại lạc quan trở lại. Bà vỗ vỗ tay Thẩm Hồi, cười nói: "Đến lúc đó, Khấu Khấu của chúng ta nuôi thêm vài nam sủng. Môi hồng răng trắng, đẹp trai, còn phải tính tình tốt biết dỗ dành Khấu Khấu của chúng ta vui vẻ! Còn tốt hơn là lấy chồng nhiều!"
Thẩm Hồi giật mình trong lòng. Nàng còn nhớ Bùi Hoài Quang vẫn đang ở trên giường!
Nàng vội vàng nói: "Cháu sẽ không đâu! Ngoại ơi, đừng nói chuyện này nữa..."
Bà lão xem như cô cháu gái nhỏ của mình tuổi còn trẻ, không tiện nói ra, thật sự không nói gì đến chuyện nam sủng nữa, mà nói: "Còn một con đường nữa, chính là mặc kệ những chuyện lộn xộn trong cung. Bất kể là hoàng tử khác hay người ngoài tạo phản thành công, Khấu Khấu của chúng ta đều không thể hưởng phúc. Chi bằng sớm tính toán, rời khỏi hoàng cung cái chỗ đó! Tìm Du Trạm! Không không... Nó chưa chắc có loại thuốc đó, đi tìm ông ngoại nó, Triệu bá bá của con, ông ấy nhất định có loại thuốc có thể giả chết!"
Thuốc giả chết?
Thẩm Hồi nghe mà ngẩn người, trong lòng thầm bội phục bà ngoại thật sự có thể nghĩ ra!
Bà lão vẫn lải nhải nói: "Chờ con lén ra khỏi cung, đổi thân phận bắt đầu lại từ đầu. Đến lúc đó bà ngoại sẽ chọn cho con một chàng rể tốt! Biết lần này tại sao bà ngoại bảo tứ biểu ca và lục biểu ca của con qua đây không? Đại ca, nhị ca đã thành thân rồi, tam ca thì xấu quáthất ca lại ngốc quá! Vốn dĩ bà ngoại rất thích Mục nhi đó... Nhưng con cũng có thể xem xét tứ biểu ca và lục biểu ca của con, đều có thể tham khảo tham khảo, nhiều lựa chọn thì nhiều đường mà!"
Bùi Hoài Quang nghe bà lão lải nhải hồi lâu, không những không thấy phiền, mà còn nghe rất thú vị. Nghe đến đây, hắn l.i.ế.m liếm khóe môi, xuyên qua màn giường, véo nhẹ lên m.ô.n.g Thẩm Hồi một cái.
Thẩm Hồi không khỏi rùng mình.
Bà lão cảm nhận được, bà vội vàng hỏi: "Sao vậy? Có phải lạnh không?"
"Hơi hơi..." Thẩm Hồi cười gượng, "Chủ yếu là đói bụng. Bà ngoại, chúng ta đi dùng bữa sáng thôi! Khấu Khấu muốn uống cháo bí đỏ gạo thơm nóng hổi! Vừa lúc uống nước mật ong lúc dùng bữa sáng!"
"Được!" Bà lão cười tươi như hoa, tràn đầy tình thương.
"Vậy bà ngoại ra ngoài trước, con thay quần áo."
Bà lão mỉm cười, biết con gái lớn rồi, tuy có chút chua xót, nhưng vẫn sờ sờ đầu Thẩm Hồi, nói: "Được, bà ngoại đợi con ở phía trước."
"Vâng!" Thẩm Hồi cong mắt gật đầu lia lịa.
Nhìn bà ngoại đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Thẩm Hồi vội vàng vén màn lên giường, sợ Bùi Hoài Quang không vui vì lời bà ngoại nói. Nàng ra tay trước, trừng mắt nhìn Bùi Hoài Quang, còn dùng ngón tay chỉ vào hắn, hạ giọng: "Quá đáng!"
"Chậc chậc." Giọng điệu chậm rãi, "Nương nương định sau này làm Thái hậu tác oai tác quái nuôi một đám nam sủng ngoan ngoãn, hay là giả c.h.ế.t rời cung đổi tên lấy một chàng rể tốt? Đúng rồi, tứ biểu ca , ngũ biểu ca, lục biểu ca, nương nương thích nhất người nào?"
Thẩm Hồi biết nếu tiếp tục nói theo lời Bùi Hoài Quang, hắn nhất định sẽ càng nghĩ càng nhiều. Nhưng thời gian gấp rút, bà ngoại còn đang đợi ở phía trước. Nàng nghĩ nghĩ, hai tay dùng sức đẩy n.g.ự.c hắn, đẩy hắn ngã xuống giường mềm mại, sau đó ngồi lên eo hắn.
Thẩm Hồi chậm rãi cúi người xuống, nàng giơ một tay đặt lên cổ Bùi Hoài Quang, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên yết hầu hắn. Nàng dùng ngón tay còn lại chỉ vào mũi hắn, đôi mắt mở to trừng mắt nhìn hắn.
Nàng hạ giọng quát: "Ngươi véo ta! Chỗ bị ngã hôm qua còn đau đây này! Ngươi còn véo thêm một cái nữa! Đồ hỗn đản!"
Bốn chữ cuối cùng nói từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Hoài Quang thích thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng má của nàng.
Vẻ mặt giận dữ trên mặt Thẩm Hồi dần dần dịu xuống. Đôi mắt mở to dần trở nên dịu dàng, thậm chí còn hơi cụp mi xuống, khóe môi mím lại, sau đó khẽ bĩu ra. Mọi khí thế dường như tan biến trong chốc lát. Thân thể nàng cũng mềm nhũn ra, từ từ nằm úp sấp trên n.g.ự.c Bùi Hoài Quang.
Nàng vùi mặt vào cổ Bùi Hoài Quang, hừ hừ hai tiếng, vừa dùng má mềm mại cọ nhẹ vào cổ Bùi Hoài Quang, vừa dùng giọng nói mềm mại làm nũng: "Còn không xoa xoa cho ta..."
Ngón tay cái của nàng đặt trên yết hầu Bùi Hoài Quang lại khẽ động đậy.
Bùi Hoài Quang nhìn màn giường màu hồng phấn trên đỉnh đầu, ánh mắt sâu thẳm. Khoảnh khắc này, hắn dường như không còn là Bùi Hoài Quang nữa.
Bàn tay đặt bên hông hắn, những ngón tay thon dài từ từ cuộn lại, dần dần nắm thành nắm đấm, lực đạo ngày càng mạnh, sau đó lại từ từ thả lỏng. Hắn giơ tay, đặt lòng bàn tay lên gáy Thẩm Hồi, nhẹ nhàng ấn xuống, để nàng dựa vào gần hơn.
"Hừ," Bùi Hoài Quang cười khẽ một tiếng, giọng nói cũng thấp hơn bình thường, hắn nói: "Nương nương tin vào kiếp trước kiếp này không?"
Thẩm Hồi không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi vậy.
Nàng lắc đầu, theo động tác của nàng, má mềm mại nhẹ nhàng cọ vào cổ Bùi Hoài Quang. Nàng không trả lời, mà nắm lấy tay Bùi Hoài Quang, đưa đến chỗ bị ngã để hắn xoa bóp cho nàng.
Thật sự rất đau.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Thẩm Hồi cảm thấy cú ngã tối qua không nhẹ, có lẽ đã bị bầm tím một mảng lớn.
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoa bóp chỗ bị ngã cho nàng, hắn cười tùy ý, nói: "Nếu có kiếp trước, nương nương nhất định là hồ ly tinh tu luyện thành tinh."
Thẩm Hồi sững người, vội vàng ngồi dậy, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: "Quả nhiên từ miệng chưởng ấn không thể nói ra lời hay! Không nói với ngươi nữa, ta phải đi với bà ngoại rồi."
Thẩm Hồi xuống giường, xỏ dép đi đến tủ quần áo tìm quần áo. Người nhà chu đáo, dù không nghĩ nàng sẽ về ở, nhưng trong tủ quần áo vẫn chuẩn bị sẵn quần áo của nàng.
Không phải lời hay sao? Bùi Hoài Quang ngồi dậy, nhìn bóng dáng Thẩm Hồi thay quần áo.
Luôn có cách cào vào lòng ta, chẳng lẽ không phải lời hay ý đẹp?
[Tác giả có lời muốn nói]
Bùi: Vợ hung dữ thật đáng yêu, vợ mè nheo muốn xoa xoa càng đáng yêu hơn nữa hihihihihi