HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 107
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:48:15
Lượt xem: 75
Chương 107: Chương 107 - Ôm ôm
【Chương 107】
Từ khi Thẩm Hồi nhận được thánh chỉ được phong làm hoàng hậu, phải đi xa ngàn dặm đến kinh thành. Lão phu nhân nhà họ Tiêu ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng tiểu bảo bối của mình vào cung sẽ phải chịu khổ. Dù sao cũng là cháu gái ngoại được bà nuôi nấng từ nhỏ, nhìn nó lớn lên. Hơn nữa, Thẩm Hồi từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, rất biết cách làm bà vui lòng.
Nhưng bà tuổi đã cao, từ Giang Nam đến kinh thành, xa xôi ngàn dặm, thân thể già yếu này sao chịu nổi. Vì vậy, khi biết hoàng đế hạ chỉ tạm thời dời đô đến Quan Linh, lão phu nhân nhà họ Tiêu không thể ngồi yên được nữa, nói gì cũng phải đến Quan Linh, xem thử cháu gái ngoan của mình thế nào.
May mà Quan Linh cũng không tính là xa, mọi người nhà họ Tiêu bàn bạc, cũng không tiện ngăn cản lão phu nhân, cũng lo lắng lão phu nhân quá nhớ nhung mà sinh bệnh.
Vì Thẩm Nguyên Hồng chân yếu tay mềm, chỉ có thể phái người đi đón. May mà Thẩm Đình kịp thời từ Tây Nam trở về, hắn vừa về nhà ngày thứ hai đã ra ngoài đón lão phu nhân. Nhà họ Tiêu cũng không để lão phu nhân tự mình đến, bảo hai người cháu trong nhà không có chức quan đi cùng lão phu nhân. Một người là tứ công tử Tiêu Lâm của đại phòng, một người là lục công tử Tiêu Tài của nhị phòng. Người trước là đích tử nhỏ nhất của đại phòng. Người sau là đích tử của nhị phòng, cũng là em trai ruột của Tiêu Mục.
Thẩm Đình đón người về, vừa lúc sắp đến giờ ăn tối. Trong bếp chỉ còn vài món nóng chưa bắc lên bếp, đợi người đến rồi mới bắt đầu nấu.
Thẩm Đình trò chuyện với hai biểu đệ nhà họ Tiêu, lão phu nhân nhà họ Tiêu thì kéo con gái hỏi han đủ thứ chuyện của Thẩm Hồi.
"Mẹ đừng lo lắng nữa, đã phái người đến hành cung báo tin người đã đến rồi. Nó nghe tin người đến, chắc chắn trong lòng rất vui mừng. Chỉ là bây giờ dù sao cũng là hoàng hậu, ra vào e là không tiện, đợi ngày mai chúng ta vào cung gặp nó sau." Thẩm phu nhân nói.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Được được được." Lão phu nhân liên tục gật đầu. Bà lại đau lòng thở dài. Dù con gái có nói thế nào, trong lòng bà vẫn lo lắng tiểu bảo bối của mình không được thoải mái.
Thẩm Đình nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lạc thị. Tuy biết nàng hẳn là đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, nhưng vừa từ ngoài về nhà mà không thấy nàng, trong lòng hắn liền cảm thấy thiếu thiếu.
Hắn tìm cớ, đi ra sau bếp. Chưa bước vào trong, hắn đã nhìn thấy bóng dáng Lạc thị từ cửa phòng đang mở. Trên gương mặt cương nghị của hắn không khỏi nở nụ cười, bước nhanh tới.
"Người hầu đều có thể chuẩn bị chu đáo, không cần phải đích thân lo liệu từng việc một. Hơn nữa đều là người nhà cả." Thẩm Đình nói. Chỉ cần đối mặt với Lạc thị, giọng nói của hắn sẽ bất giác dịu dàng hơn.
"Ta chỉ đến xem một chút thôi, đang định ra ngoài đấy." Lạc thị mỉm cười nói.
Một nha hoàn bưng một bát thuốc đến đưa cho Lạc thị, Lạc thị nhận lấy, cau mày uống cạn bát thuốc. Thẩm Đình đứng bên cạnh cũng có thể ngửi thấy mùi vị đắng ngắt đó, hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại phải uống thuốc? Bị bệnh à?"
Lạc thị đưa bát không cho nha hoàn, vẫn dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Không có, chỉ là thuốc bổ dưỡng cơ thể thôi."
Nói xong, nàng bước ra khỏi bếp định đi ra ngoài. Lúc lão phu nhân đến, nàng chỉ gặp bà một lần rồi vội vàng đến đây lo liệu, bây giờ phải ra ngoài tiếp bà rồi.
Thẩm Đình vội vàng đuổi theo, hỏi dồn: "Thuốc bổ dưỡng cơ thể gì? Cơ thể nàng có vấn đề gì mà phải bổ?"
"Huynh nhỏ tiếng thôi." Lạc thị trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đều là thuốc điều dưỡng cơ thể cho phụ nữ thôi, không có gì đâu."
Nàng lại mỉm cười với hắn, bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Đình đứng im tại chỗ, cau mày.
Lạc thị đi được vài bước, biết hắn không đi theo. Nàng quay đầu lại: "Đi nhanh lên nào, hai biểu đệ còn đang đợi huynh nói chuyện đấy."
Thẩm Đình lúc này mới tiếp tục đi ra ngoài.
Món ăn được lần lượt bưng lên bàn, đang định dùng bữa thì gia nhân trong phủ vội vàng chạy vào, thở hổn hển bẩm báo: "Hoàng, hoàng hậu nương nương giá đáo!"
"Cái gì?"
“ Khấu Khấu đã về rồi sao?” Lão phu nhân Tiêu gia vội vàng đứng dậy, “Nhanh lên, mau đỡ ta ra ngoài.”
Mà ma bên cạnh lão phu nhân Tiêu gia vội vàng bước tới muốn đỡ người, Thẩm phu nhân lại nhanh hơn một bước đỡ lấy mẫu thân, cùng mẫu thân đi ra ngoài. Dù sao, Thẩm phu nhân cũng đã nhiều ngày không gặp con gái rồi.
Những người khác cũng vội vàng buông đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
Bức bình phong che khuất tầm nhìn ngoài cửa, mấy người đang nóng lòng cho dù có vươn dài cổ cũng không nhìn thấy gì.
Thẩm Hồi xuống xe ngựa, vội vàng bước qua bậc cửa cao cao, vòng qua bức bình phong. Như vậy, nàng nhìn thấy người nhà mà nàng nhớ nhung, những người nhà vừa nãy còn đang nói chuyện về nàng cũng nhìn thấy nàng xuất hiện sau bức bình phong.
“Đúng là bảo bối của ta rồi!” Lão phu nhân Tiêu gia véo Thẩm phu nhân một cái.
Thẩm phu nhân bị véo đau tay, nhưng vẫn cười nói: “Phải phải, A Hồi của chúng ta đã trở về.”
Ánh đèn trong sân chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hồi. Nàng cong mắt, đuôi mắt chứa đựng nụ cười rạng rỡ. Nàng vui vẻ gọi một tiếng: “Ngoại tổ mẫu!”
Giọng nàng mềm mại, vô thức mang theo vài phần mềm mại đặc trưng của Giang Nam, lại thêm vài phần ý tứ làm nũng, nghe vào càng thêm ngọt ngào.
Lão phu nhân Tiêu gia “Ôi chao” một tiếng, cuối cùng cũng lại được nghe thấy bảo bối của bà gọi bà như vậy. Tiếng “Ngoại tổ mẫu” mềm mại của ngoại tôn nữ trực tiếp gọi vào tận đáy lòng bà.
Thẩm Hồi xách váy, bước nhanh về phía ngoại tổ mẫu.
Lão phu nhân Tiêu gia vừa nói “Chậm một chút, chậm một chút”, vừa đẩy tay con gái ra, bước nhanh tới đón ngoại tôn nữ, mãi đến khi đến gần, dang rộng hai tay, để bảo bối của bà nhào vào lòng. Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng Thẩm Hồi, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng ôm được tiểu Kháu Khấu của ta rồi…”
Trong giọng nói già nua hiền từ, ẩn ẩn chứa đựng vài phần bi thương.
Thẩm Đình liếc nhìn quần áo trên người Thẩm Hồi, lại liếc nhìn mấy người đi theo Thẩm Hồi trở về, hắn cau mày hỏi: “Muội lén chạy ra ngoài?”
Thẩm Hồi vùi mặt vào lòng ngoại tổ mẫu, giọng nói ồm ồm “Ừ” một tiếng.
Thẩm Đình lập tức lo lắng, nói: “Sao muội có thể lén chạy ra ngoài? Không bị người ta phát hiện sao? Đợi đến ngày mai tự nhiên có thể…”
“Được rồi!” Lão phu nhân Tiêu gia trừng mắt nhìn Thẩm Đình một cái, “Sao con lắm lời vậy, đừng làm Khấu Khấu của ta sợ.”
Bà cúi đầu nhìn Thẩm Hồi trong lòng, lập tức trở nên vui cười hớn hở, bà nắm tay Thẩm Hồi, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, dùng giọng dỗ dành trẻ con: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-107.html.]
“Vâng!” Thẩm Hồi gật đầu. Nàng gật đầu với Tiêu Lâm và Tiêu Tài, ngoan ngoãn gọi biểu ca, sau đó vui vẻ cùng ngoại tổ mẫu vào nhà.
Thẩm Đình bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Tiêu Lâm và Tiêu Tài cũng mỉm cười nhìn Thẩm Đình. Rõ ràng mấy huynh đệ bọn họ từ lâu đã quen với việc lão phu nhân thay đổi sắc mặt trong nháy mắt. Lão phu nhân ngày thường đối với đám cháu này đều rất nghiêm khắc, ai hồi nhỏ mà chưa từng bị lão phu nhân đánh đòn chứ? Vậy mà chỉ cần tiểu biểu muội đưa tay ra ôm lấy lão phu nhân làm nũng, lão phu nhân lập tức vui cười hớn hở.
Lâu dần, đám trẻ nhà họ Tiêu không ai là không chiều chuộng tiểu biểu muội Thẩm Hồi này. Có lúc muốn thứ gì đó, biết mình mở miệng cũng vô dụng, liền bảo Thẩm Hồi mở miệng.
——Bách phát bách trúng.
Nhìn Thẩm Hồi được lão phu nhân dắt vào nhà, Thẩm Đình không đi theo vào, mà là đi hỏi Thập Tinh vài câu, sau đó mới vào ăn cơm cùng.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ, lão phu nhân liền kéo Thẩm Hồi về phòng nói chuyện, như có vô vàn lời muốn hỏi.
Thẩm Hồi ngoan ngoãn trả lời từng câu một, nhưng cũng không phải hoàn toàn nói thật. Nàng luôn báo tin vui không báo tin buồn. Hoặc là dùng lời lẽ uyển chuyển tránh né không nói, hoặc là khéo léo chuyển chủ đề, nếu bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nàng chỉ đành nói vài lời nói dối nho nhỏ. Nếu thật sự không được, nàng còn có thể ôm ngoại tổ mẫu, cong mắt làm nũng.
Tuy còn ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lão phu nhân tuổi đã cao, đường xa vất vả, quả thật là không chịu đựng được lâu, gắng gượng mãi, cuối cùng vẫn không chịu nổi mệt mỏi và buồn ngủ.
“Ngoại tổ mẫu, chúng ta sáng mai lại nói chuyện nhé.”
Giọng nói mềm mại của Thẩm Hồi chui vào tai lão phu nhân, lão phu nhân gật đầu, mí mắt nặng trĩu rũ xuống, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Thẩm Hồi cẩn thận đắp chăn cho ngoại tổ mẫu, ngồi bên giường hai tay chống cằm nhìn ngoại tổ mẫu hồi lâu, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tuy nàng đã xuất giá, lại còn nhập cung làm hoàng hậu. Tuy phủ đệ này của Thẩm gia là mới mua, Thẩm Đình cũng chuẩn bị cho nàng một gian phòng rộng rãi, thậm chí bày biện và đồ dùng trong phòng đều giống hệt khuê phòng trước kia của nàng.
Đã là nửa đêm, Thẩm Hồi cũng rất buồn ngủ. Nàng ngáp dài trở về phòng. Trong khuê phòng có phòng tắm nhỏ, Thập Tinh đã chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Hồi rồi.
Thẩm Hồi vừa cởi quần áo vừa lười biếng nói với Thập Tinh: “Muộn quá rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Nơi này để sáng mai dọn dẹp cũng được.”
Thập Tinh đáp lời, đặt áo ngủ của Thẩm Hồi lên giá, xoay người lui ra ngoài.
Thẩm Hồi cởi bỏ xiêm y, thả thân thể mệt mỏi vào trong nước nóng, cảm giác dễ chịu lập tức ập đến, dễ chịu đến mức khiến nàng nhắm mắt lại, lâng lâng.
Một lúc sau, Thẩm Hồi nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng lười biếng ngâm mình trong vòng tay ấm áp của nước nóng, không nỡ mở mắt, chậm rãi nói nhỏ: “Thập Tinh, chẳng phải đã bảo ngươi đi nghỉ ngơi rồi sao. Không cần chờ dọn dẹp mà…”
Cơn buồn ngủ khiến giác quan của con người trở nên chậm chạp.
Qua một lúc, Thẩm Hồi mới nhận ra có gì đó không đúng. Nàng mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Bùi Hoài Quang. Hắn đứng đối diện nàng, đang nhìn nàng.
Thẩm Hồi giật mình, cũng không biết là đã bị Bùi Hoài Quang đột ngột xuất hiện dọa sợ nhiều lần rồi, hay là hơi nước mù mịt khiến nàng buồn ngủ nên phản ứng chậm chạp. Sau lần bất ngờ ngắn ngủi này, Thẩm Hồi ngược lại không giống như mấy lần trước kêu lên thành tiếng.
Bùi Hoài Quang chống hai tay lên thành thùng tắm của Thẩm Hồi, hắn chậm rãi cúi người xuống, áp sát mặt Thẩm Hồi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Nương nương thật thoải mái.”
Thẩm Hồi ép lui cơn buồn ngủ, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Nàng đoán chẳng lẽ Bùi Hoài Quang thật sự vì nàng tối nay không đến mà tức giận, lại tìm tới cửa?
“Ừ.” Thẩm Hồi gật đầu, nói thật.
Bùi Hoài Quang nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hồi hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Nương nương còn có mấy biểu ca?”
Thẩm Hồi sửng sốt một chút, đoán được Bùi Hoài Quang hẳn là đã đến từ sớm. Nàng đang ở trong nước, thân thể dịch về phía trước, khuỷu tay đặt lên thành thùng tắm, tiến sát mặt Bùi Hoài Quang, nghiêm túc nói: “Nhà họ Tiêu có bảy biểu ca. Hôm nay cùng ngoại tổ mẫu đến là tứ biểu ca và lục biểu ca.”
Bùi Hoài Quang cụp mắt xuống, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng hề tự giác của nàng.
Mà Thẩm Hồi lại khẽ nhếch khóe mắt, lộ ra vẻ tinh nghịch xảo trá. Nàng tiếp tục nói: “Ngoại tổ mẫu thương ta, các biểu ca cũng đều đối xử tốt với ta. Ngoại tổ mẫu trước kia còn nói bảy biểu ca, Khấu Khấu cứ việc chọn phu quân nữa!”
Nàng kéo dài âm cuối, chữ “nữa” cuối cùng, cắn rất rõ ràng.
“Chậc chậc.” Bùi Hoài Quang thẳng người dậy, vẻ mặt bình thản liếc nhìn nàng, “Nương nương đúng là được hoan nghênh.”
Theo động tác thẳng người dậy của Bùi Hoài Quang, Thẩm Hồi đang nhìn hắn cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Trên má nàng dính một chút nước.
Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay chậm rãi lau mặt nàng, xoa tan mấy giọt nước trên gò má mềm mại của nàng, làm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hắn lại dùng mu bàn tay ướt sũng, chậm rãi lau bên mặt mình.
Thẩm Hồi đã ngâm mình đủ rồi, nàng đứng dậy trong nước nóng, mang theo tiếng nước tí tách rơi xuống.
“Chậc.” Bùi Hoài Quang đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn vào thân thể Thẩm Hồi đang không ngừng nhỏ nước, “Nương nương bây giờ không biết xấu hổ sao?”
Thẩm Hồi không nói gì, mà đưa tay ra kéo dây thắt lưng của Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang gần như theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản động tác của nàng, hắn nhìn nàng một cái, biết nàng có chừng mực, liền buông tay xuống.
Thẩm Hồi kéo dây lưng của hắn ra, để vạt áo hắn buông lỏng, dưới vạt áo đỏ rực, lồng n.g.ự.c và bụng mơ hồ hiện ra. Bàn tay nhỏ nhắn ướt át của Thẩm Hồi men theo đường eo của hắn vòng ra sau lưng hắn. Thẩm Hồi áp sát thân thể ướt át vào người hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Ôm một cái.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Hồi: Ta đã nói rồi mà, quá dễ dỗ dành, chẳng có chút khó khăn nào.
Tiểu Bùi Bùi cười khẩy.
·