HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 106
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:47:46
Lượt xem: 81
Hoạn Sủng - Chương 106: Trở Về
Chương 106
Thuận Niên nâng tấm biển Bùi Hoài Quang vừa viết, có chút không hiểu. Hắn cười nói: "Chữ của chưởng ấn đẹp lắm, Trần thái phó sao có thể sánh bằng."
Bùi Hoài Quang liếc hắn một cái, Thuận Niên lập tức nín cười, không dám nói thêm một lời nào nữa. Hắn cẩn thận đặt tấm biển xuống, xoay người xuống lầu làm việc.
Chữ viết của hắn dễ nhận ra như vậy, nếu lầu các của hoàng hậu do hắn đề chữ, khó tránh khỏi bị người có tâm soi mói. Nếu thật sự có người đoán ra manh mối, làm tổn hại đến danh tiếng của nàng, e rằng nàng không muốn.
Bùi Hoài Quang nghịch chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, đứng yên một lúc, đi đến tủ, lục lọi, tìm thấy sợi dây đỏ, sau đó tháo chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay xuống, dùng dây đỏ buộc lại, đeo lên cổ lần nữa.
Hắn lại đi tới, nhìn hạt vải thiều đang ngâm trong bát. Ngón tay thon dài trắng nõn đưa vào nước, từng hạt từng hạt, bóp bóp. Biết những hạt vải thiều này đã ngâm đủ rồi, hắn vớt hạt ra, đặt lên khăn tay, cầm xuống lầu. Bùi Hoài Quang quan sát trong sân một lúc, ở góc tây nam, nơi râm mát, trồng hơn mười hạt vải thiều này xuống.
Những hạt giống này sẽ nảy mầm, từ từ lớn lên, rồi kết thành từng quả vải thiều căng mọng. Những hạt giống này đã qua miệng hoàng hậu nương nương, vải thiều mọc ra sau này nhất định sẽ càng thêm ngọt ngào thơm ngon.
Bùi Hoài Quang hài lòng nhìn đất đã được lấp kín hạt vải thiều.
Thuận Tuế vừa đi mua đồ về. Khi hắn đi ngang qua Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang gọi hắn lại.
"Thay toàn bộ chăn ga gối đệm trong phòng của ta đi, làm xong trước khi trời tối." Bùi Hoài Quang dừng một chút, "Đổi thành màu hồng nhạt, xanh nước biển nhạt, vàng ngỗng, tím nhạt và sen."
Thuận Tuế vô cùng kinh ngạc trong lòng. Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, cũng không dám để lộ vẻ mặt kinh ngạc ra ngoài, cung kính đáp một tiếng "Vâng", lập tức đi làm việc.
Dù Thuận Tuế có che giấu tốt đến đâu, Bùi Hoài Quang vẫn nhìn thấu ngay lập tức.
Hắn chắp tay, bước lên lầu.
Sở dĩ sửa sang phòng ốc như vậy là vì khuê phòng của Thẩm Hồi cũng được trang trí theo phong cách hồng phấn đáng yêu như thế, cũng bởi vì Thẩm Hồi sẽ đến đây vào tối nay.
Thế nhưng, tối nay Thẩm Hồi lại không đến.
...
Tiêu Mục vội vã, đi qua rất nhiều con phố ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà nông thôn giản dị. Hắn gõ cửa, đợi ở ngoài sân một lúc lâu mới nghe thấy tiếng bước chân bên trong. Người trong sân hé cửa, thấy người tới là hắn, mới mở cửa cho Tiêu Mục vào.
"Lý tiên sinh đang đợi Tiêu công tử đấy."
Tiêu Mục gật đầu, bước vào sân, nhanh chóng đi qua sân, vào chính sảnh. Trong sảnh có năm sáu người đàn ông đang ngồi, trong đó người ngồi trên ghế đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, chính là Lý tiên sinh mà người vừa nãy nhắc đến.
"Lý tiên sinh tìm ta có chuyện gì?" Tiêu Mục hỏi.
Lý tiên sinh mở miệng: "Ý của chủ thượng là muốn Tiêu lang quân trừ khử Tề Dực. Bây giờ đã đưa ngươi lên chức vị cao, ngươi là người dễ ra tay nhất."
Tiêu Mục nhíu mày.
Lý tiên sinh tiếp tục nói: "Chúng ta đã đưa Đại hoàng tử đến bên cạnh bệ hạ, bệ hạ cũng có ý muốn lập Đại hoàng tử làm Thái tử, chỉ tiếc là hiện giờ các triều thần đều không đồng ý. Việc này cứ bị trì hoãn mãi. Nếu muốn tình hình xoay chuyển, chỉ có cách trừ khử hoàng tử duy nhất trong cung, Tề Dực!"
Tiêu Mục lắc đầu, hắn lạnh lùng nói: "Lý tiên sinh nói đùa rồi. Tề Dực, mẫu thân của nó là biểu muội của ta, nó là cháu ngoại của ta! Ngươi lại muốn ta đi g.i.ế.c đứa trẻ này? Sao có thể chứ!"
"Tiêu lang quân, chớ nên hành động theo cảm tính!"
"Hành động theo cảm tính? Nói gì thì nói, nó cũng là con trai của biểu muội nhà ta, cho dù không có quan hệ họ hàng này, nó cũng là một đứa trẻ vô tội! Sao có thể vì đạt được mục đích mà g.i.ế.c hại người vô tội?"
Lý lão tiên sinh lắc đầu thở dài, nói: "Ngươi như vậy tâm địa thiện lương, làm sao thành đại sự? Từ xưa đến nay, bậc đế vương nào mà tay không dính máu? Tiêu lang quân, đừng để đại nghiệp của chúng ta đổ sông đổ bể. Nếu không thể đưa tiểu chủ tử lên ngôi hoàng đế, làm sao ăn nói với chủ thượng!"
"Đừng nói nữa. Ta, Tiêu Mục, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy!" Tiêu Mục tức giận quay người bỏ đi.
Sau khi Tiêu Mục rời đi, mấy người trong sảnh tiếp tục thương nghị.
"Giờ phải làm sao?"
"Lúc trước ta đã nói rồi, vị công tử nhà họ Tiêu này không đáng tin cậy. Quá trẻ người non dạ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Không biết chủ thượng làm sao lại chọn hắn, đưa hắn lên chức vị Tả thừa tướng. Nếu trong chúng ta có bất kỳ ai ngồi vào vị trí Tả thừa tướng, tiểu chủ tử đã sớm được lập làm Thái tử rồi!"
"Bây giờ nói những điều này đã muộn, vẫn phải thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào mới tốt. May mà chúng ta cũng không phải chỉ có thể dựa vào hắn..."
Lý tiên sinh đứng dậy, đi vào phòng trong, trước tiên viết một bức thư cho chủ thượng, báo cáo tình hình bên này.
...
Buổi chiều nắng đẹp, Thẩm Hồi ngồi dưới gốc cây liễu trong sân, tay cầm một quyển sách đang đọc. Trước kia trời lạnh, nàng luôn ru rú trong phòng, không chịu bước ra ngoài nửa bước. Bây giờ trời ấm áp, nàng rất thích ngồi trong sân để gió nhẹ thổi qua mặt, vừa đọc sách cổ.
Trước đó, Thẩm Hồi trở về đã chuẩn bị quà khác nhau cho mỗi người bên cạnh, trong quà của Trầm Nguyệt có một quyển sách. Nàng do dự một lúc, rồi quay vào phòng lấy sách ra, cũng ngồi đọc sách trong sân.
Có lẽ là bị Thẩm Hồi ảnh hưởng, mấy người bên cạnh nàng cũng tìm sách, giả vờ giả vịt đọc.
Thẩm Hồi ngồi dưới gốc cây liễu hơi chếch về phía nam trong sân, còn ở phía đối diện hơi chếch về phía sau một chút, mấy cung nữ vây quanh bàn đá, đều đang đọc sách. Rất nhiều người trong số họ không biết chữ, gặp chữ không biết thì hỏi nhau, giọng nói nhỏ xíu, sợ làm ồn người khác.
A Sấu và A Phì xuống trễ, bèn bê ghế nhỏ ngồi bên cạnh bàn đá. Còn có mấy tiểu thái giám thì ngồi ngay trên bậc thang.
Tề Dực vốn muốn chơi ngựa gỗ, vừa chạy ra khỏi lầu thì thấy tiểu di mẫu và một đám cung nữ, thái giám ngồi rải rác khắp sân, đều đang đọc sách, ra dáng ra hình lắm.
Tề Dực gãi đầu, cũng không chơi ngựa gỗ nữa, nhỏ giọng bảo hai tiểu thái giám của mình quay vào bê bàn học nhỏ của mình xuống, hắn cầm bút, chăm chú luyện viết chữ to. Hắn ngồi thẳng lưng, quyết tâm phải luyện được nét chữ đẹp, giống như tiểu di mẫu!
Thẩm Hồi lật thêm một trang sách, ánh mắt khẽ chuyển, lướt qua những người trong sân, khóe môi dần dần nở nụ cười vui vẻ.
Rất nhiều lúc, nói đạo lý không bằng làm gương và để họ tự cảm nhận.
Bình Thịnh thở hổn hển chạy về, vừa bước vào sân định lớn tiếng la lên, nhìn thấy mọi người trong sân đều nhíu mày đọc sách, liền đổi thành một câu nhỏ giọng: "Hay thật đấy..."
Hắn tò mò bước vào sân, vươn cổ ra xem mọi người đang đọc sách gì.
Xán Châu nhíu mày, nói: "Tránh ra, ngươi che hết ánh sáng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-106.html.]
"Hứ." Bình Thịnh nhỏ giọng nói, "Ta cũng đâu phải cố ý, hung dữ cái gì, nói chuyện dịu dàng chút đi tỷ tỷ tốt của ta."
Xán Châu trừng mắt liếc hắn một cái, nắm lấy vạt áo của hắn, trực tiếp kéo hắn sang một bên.
Bình Thịnh chỉnh lại quần áo, cười hì hì nói: "Chậc chậc, xem cái mày cau có kìa. Lúc ta về, ta thấy Vương Lai đấy. Sắp đến đây rồi. Chậc chậc, ta không nên nói cho ngươi biết mới phải."
Xán Châu giật mình, tay cầm sách run lên. Nàng vội vàng hỏi: "Ngươi nhìn thấy hắn ở đâu?"
"Ngay phía trước, lát nữa là đến rồi." Bình Thịnh cười hì hì.
Xán Châu buông quyển sách trong tay xuống, vội vàng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Nàng vừa chạy vội được bảy tám bước, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Vương Lai từ xa. Nàng bỗng nhiên nhớ ra mình không thể chạy quá nhanh, liền chậm bước, chỉnh lại vạt áo, rồi mới tiếp tục đi nhanh về phía Vương Lai.
Thẩm Hồi ngẩng lên khỏi quyển sách, vẻ mặt trầm ngâm nhìn bóng lưng Xán Châu. Trong mắt nàng lại ẩn chứa một chút lo lắng.
Vương Lai cũng nhìn thấy Xán Châu đang chạy về phía mình, không khỏi bước nhanh hơn.
Cuối cùng hai người cũng đến gần nhau, Vương Lai còn chưa kịp mở miệng, Xán Châu đã lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Vương Lai sững sờ, luôn cảm thấy ôm ấp trước mặt mọi người như vậy không ổn, định đẩy Xán Châu ra, ít nhất cũng phải tìm chỗ kín đáo rồi nói chuyện. Nhưng hắn vừa nắm lấy cổ tay Xán Châu thì nghe thấy Xán Châu nghẹn ngào nói: "Ôm một cái thôi!"
Vương Lai bất đắc dĩ cười. Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút chiều chuộng nói: "Vậy thì một lát thôi nhé."
Vốn định nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra, nhưng tay Vương Lai lại nhẹ nhàng di chuyển đến tay Xán Châu, nắm nhẹ tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Trong sân, Bình Thịnh vươn cổ ra, cười nói móc: "Giữa thanh thiên bạch nhật, thật là không ra thể thống gì cả haha."
Phú An lắc đầu, nói: "Ngươi chọc Xán Châu làm gì, cũng không xem nàng là con dâu nhà ai."
"Con dâu nhà Vương Lai chứ ai."
Phú An lại nhắc nhở: "Vậy Vương Lai là con trai của ai?"
Bình Thịnh chớp chớp mắt: "Cái gì cơ? Theo ngươi nói, vậy Xán Châu chẳng phải là con dâu của Chưởng ấn à?"
Tuy Thẩm Hồi đang đọc sách, nhưng cũng nghe lỏm được cuộc trò chuyện đã được hạ giọng của bọn họ, nghe đến đây, nàng sững người, ngay sau đó bị cái danh xưng "con dâu Chưởng ấn" chọc cười.
A Phì đặt quyển sách trong tay lên bàn, cau mày nói: "Chí chóe cái gì đấy, có để cho người ta đọc sách không hả!"
A Sấu và A Phì ngày thường đều ít nói, nhưng đều có sức mạnh phi thường, võ nghệ cao cường, lại vì xuất thân từ Đông xưởng, nên đám tiểu thái giám này đều có chút sợ hai người họ. Bình Thịnh rụt cổ lại, ngồi xuống bên cạnh Phú An, tiện tay cầm một quyển sách lên đọc.
Phú An nhịn cười, nghiêng người chỉ vào một chữ trong sách hỏi Trầm Nguyệt: "Trầm Nguyệt tỷ tỷ, chữ này đọc là gì?"
Một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Thẩm Hồi buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn. Ánh tà dương trải khắp đất trời.
Nàng đang định thu dọn đồ đạc để xuất cung đến phủ đệ của Bùi Hoài Quang thì bỗng nhiên nhận được thông báo của tiểu thái giám.
—— Ngoại tổ mẫu của nàng đã đến phủ Thẩm gia, nhờ người gửi cho nàng một bức thư nhà.
Những chuyện vụn vặt trong nhà được viết chi chít trên giấy viết thư, hết trang này đến trang khác. Thẩm Hồi đọc từng chữ một, trước mắt không khỏi hiện lên đôi mắt hiền từ ôn nhu của ngoại tổ mẫu, khóe mắt nàng bất giác đỏ hoe. Nàng đọc đi đọc lại bức thư nhà này đến ba lần mới luyến tiếc đặt xuống. Cùng với bức thư nhà này còn có một chiếc áo bông nhỏ màu sen và một chiếc áo choàng đỏ. Ngoại tổ mẫu lo lắng cho sức khỏe của nàng, chắc hẳn là từ khi nàng rời đi, ngoại tổ mẫu đã bắt đầu làm những thứ này cho nàng rồi...
Khóe mắt đỏ hoe của Thẩm Hồi mang theo nụ cười. Nàng sờ lên đường kim mũi chỉ tỉ mỉ trên áo bông và áo choàng.
Nàng muốn về nhà gặp ngoại tổ mẫu ngay bây giờ, nhào vào lòng bà làm nũng. Ngoại tổ mẫu nhất định sẽ vừa cười vừa cau mày, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu nàng, nói: "Tiểu bảo bối của ta ơi!"
Thẩm Hồi muốn gặp ngoại tổ mẫu.
Ngay bây giờ, lập tức.
Thực ra nàng hoàn toàn có thể làm theo thủ tục để về phủ Thẩm gia, nhưng trời sắp tối rồi, nàng không đợi được những thủ tục rườm rà đó, càng không có tâm trạng dùng thân phận hoàng hậu để về nhà.
Vì vậy, nàng nảy ra ý xấu. Muốn đi đường hầm bí mật dẫn ra khỏi hành cung để lặng lẽ về phủ Thẩm gia.
"Hả?" Thập Tinh cau mày, "Nhưng mà nương nương không phải nói tối nay đến chỗ Chưởng ấn sao? Nương nương đột nhiên không đến, Chưởng ấn có giận không?"
Thẩm Hồi do dự một chút, vẫn quyết định về phủ Thẩm gia. Nàng bảo A Sấu chạy đến chỗ Bùi Hoài Quang một chuyến, nói với Bùi Hoài Quang rằng hôm nay nàng không thể đến được, đồng thời cũng nói rõ lý do. Nàng còn nhờ A Sấu nhắn một câu, nói rằng ngày mai, ngày kia, ngày kìa nàng đều sẽ đến.
Nếu đã giải thích trước với hắn như vậy mà hắn vẫn còn giận...
Thẩm Hồi nhíu mày, vậy thì hắn giận thì giận thôi.
Có một câu Thẩm Hồi giấu trong lòng, không dám nghĩ kỹ —— Dù sao, cũng không khó dỗ.
Thẩm Hồi dẫn theo A Phì và Thập Tinh đi qua đường hầm bí mật được lát bằng dạ minh châu, lặng lẽ rời khỏi hành cung, rất nhanh đã lên xe ngựa mà Bình Thịnh đã chuẩn bị sẵn từ trước, vội vã trở về phủ Thẩm gia.
Trên xe ngựa, Thẩm Hồi cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình. Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trên đầu cũng không dùng trang sức bằng vàng bạc đá quý, chỉ có một bông hoa đào bằng ngọc trai.
—— Ngoại tổ mẫu luôn thích ăn mặc cho nàng theo phong cách hồng phấn đáng yêu.
【Lời tác giả】
Xán Châu sau khi ngẩn người ra, bỗng nhiên chống nạnh: Đúng đúng đúng, ai dám bắt nạt ta chứ! Cũng không xem ta là con dâu nhà ai!! (không phải đâu)
...
Đừng hỏi ta xx và xx có làm chuyện đó không
Không có, tuyệt đối không có,
Dù sao Lục Dược cũng là tác giả thanh thủy (trong sáng) số một thiên hạ!