Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 105

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:47:16
Lượt xem: 92

Chương 105

Tề Dực nhìn thấy Thẩm Hồi, vui mừng reo lên: "Cô cô, cô mau nhìn xem! Diều bay cao quá!"

Thẩm Hồi mỉm cười gật đầu, nàng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cánh diều đang bay lượn trên bầu trời. Trong lòng nàng thầm nghĩ nếu có thể làm diều lớn hơn một chút, lớn hơn nữa, có thể đưa người bay lên trời thì thật thú vị.

Nàng đã từng đọc về điều này trong sách.

Chỉ là lúc đó, dù trong lòng khao khát nhưng nàng vẫn cảm thấy không thực tế. Hơn nữa, dù diều bay cao đến đâu thì vẫn có một sợi dây níu giữ nó. Bay xa đến đâu, chỉ cần kéo sợi dây là có thể kéo cánh diều đang tự do bay lượn kia trở về. Nếu diều cố chấp không chịu quay về, dây đứt, diều sẽ rơi xuống đất, sợi dây níu giữ nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

"Nương nương có muốn thử không?" Tiểu cung nữ nắm dây diều, cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.

Thẩm Hồi gật đầu, nhận lấy sợi dây tiểu cung nữ đưa, từ từ thả diều.

Không lâu sau, Hiền quý phi, Tĩnh phi, Lệ phi, Văn tần và Đinh Thiên Nhu đều tới. Thời tiết đẹp, hoàng hậu đang thả diều ở đây, bọn họ cũng không muốn ngồi mãi trong đình hoa hồng nữa, liền đến cùng thả diều.

Thẩm Hồi không giỏi thả diều lắm, nàng cố gắng điều khiển sợi dây mỏng manh. Gió trên trời cứ như đang cố tình đối nghịch với nàng, hai lực lượng giằng co lẫn nhau. Không bao lâu, dây diều đứt phựt.

Lực trên tay bỗng nhiên biến mất, Thẩm Hồi ngơ ngác nhìn cánh diều trên trời, ban đầu nó còn tự do bay lượn một hồi, sau đó liền lao thẳng xuống.

Xem ra, không chỉ diều khao khát tự do không muốn quay về mới khiến dây đứt. Nếu người kéo dây không biết kiểm soát lực kéo, cũng sẽ khiến sợi dây kết nối hai bên đứt đoạn.

Thấy diều của hoàng hậu đứt dây, mấy tiểu cung nữ vội vàng chạy đi nhặt diều.

Thẩm Hồi đợi một lúc, nhưng khi họ trở về, tay không, không thấy cánh diều đâu. Thẩm Hồi nhíu mày hỏi: "Không tìm thấy sao?"

Vừa dứt lời, nàng liền nhìn thấy Bùi Hoài Quang ở phía xa. Trong tay hắn đang cầm cánh diều đã được tự do bay lượn một lúc kia.

Tiểu cung nữ quỳ xuống bẩm báo: "Nô tỳ tìm thấy diều thì nó đang mắc trên cây, vất vả lắm mới lấy được diều của hoàng hậu xuống, đã bị chưởng ấn đại nhân lấy mất rồi."

Còn một câu, tiểu cung nữ không dám nói. Thực ra là Bùi Hoài Quang nghe thấy bọn họ ríu rít nói đây là diều của hoàng hậu, mới đến đòi lấy.

Thẩm Hồi gật đầu, ánh mắt đã dừng trên người Bùi Hoài Quang đang bước về phía nàng.

Nàng biết Bùi Hoài Quang không thích đến hành cung, từ khi chuyển đến Thương Khanh hành cung, hắn rất ít khi vào cung, không biết vì sao hôm nay lại đến.

Thấy Bùi Hoài Quang đi tới, mấy vị phi tần đều thu lại nụ cười trên mặt, vô thức lùi về sau một chút. Càng không cần phải nói đến những tiểu cung nữ, tiểu thái giám vừa rồi còn cười tươi, giờ phút này tất cả đều cúi đầu, cung kính đứng hầu.

Đinh Thiên Nhu nhìn người này, lại nhìn người kia, tò mò nhìn về phía Bùi Hoài Quang. Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã kinh ngạc há hốc mồm, không dám tin trong cung còn có nam nhân có dung mạo tuấn tú như vậy. Ngay sau đó, nàng đột nhiên ý thức được người đang dần bước tới là ai, vốn dĩ đã nhát gan, sắc mặt nàng nhanh chóng trắng bệch, vội vàng sợ hãi cúi đầu.

"Diều của nương nương?" Bùi Hoài Quang đi tới trước mặt Thẩm Hồi.

"Ừm." Thẩm Hồi gật đầu, nhận lấy cánh diều Bùi Hoài Quang đưa. Nàng cúi đầu, lật qua lật lại xem xét cánh diều. Tuy diều đã rơi xuống đất nhưng không bị hư hỏng gì, ngoại trừ dính một chút lá cây, mọi thứ đều ổn.

Thẩm Hồi đưa diều cho Trầm Nguyệt, khẽ liếc nhìn hắn.

Nàng có chút tò mò, không biết vì sao Bùi Hoài Quang lại đến hành cung. Nàng âm thầm suy nghĩ một chút, biết gần đây hoàng đế nhất ý cô hành muốn lập trưởng tử vừa nhận lại làm thái tử. Nhưng việc lập trữ không phải chuyện nhỏ. Đứa trẻ này đột nhiên được đưa vào cung, cho dù hoàng đế một mực khẳng định là con của mình, người khác cũng sẽ nghi ngờ có phải hoàng tử thật hay không. Bách quan văn võ đều đang ngăn cản hoàng đế lập đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này làm thái tử.

Chẳng lẽ Bùi Hoài Quang đến hành cung là vì chuyện này?

Thẩm Hồi đang nghi ngờ, Bùi Hoài Quang trầm giọng mở miệng: "Nương nương có rảnh không, có chút việc muốn nói với nương nương. Về Hạo Nguyệt thăng nói chuyện?"

"Được." Thẩm Hồi gật đầu.

Thẩm Hồi rời đi, các phi tần khác cũng lần lượt trở về chỗ ở của mình. Tề Dực và mấy tiểu công chúa vẫn đang chơi thả diều. Trước khi đi, Thẩm Hồi đã dặn dò A Phì và A Sấu chăm sóc Tề Dực cẩn thận.

Trên đường trở về, chân Đinh Thiên Nhu vẫn còn run rẩy.

Hai nha hoàn bên cạnh lại đang bày mưu tính kế.

Xuất Hỉ, đôi mắt đen láy sáng long lanh, kéo Đinh Thiên Nhu đến một góc khuất, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ có một chủ ý hay!"

"Chủ ý gì vậy?" Đinh Thiên Nhu tò mò hỏi.

Song Hỉ cũng tò mò.

Xuất Hỉ hạ giọng: "Nô tỳ nghe nói hoàng đế trước đây từng nói trước mặt mọi người rằng phi tần trong cung để chưởng ấn tùy ý lựa chọn! Tiểu thư không bằng đi nương tựa chưởng ấn đại nhân? Như vậy hoàng thượng chắc chắn sẽ không triệu hạnh tiểu thư nữa!"

"Cái, cái gì?" Giọng Đinh Thiên Nhu run run, thân hình mảnh mai cũng run rẩy theo.

"Nô tỳ là nói tiểu thư đi nương tựa chưởng ấn đại nhân đó! Làm đối thực cho chưởng ấn đại nhân! Vừa có thể tránh bị hoàng đế triệu hạnh lây bệnh, lại có chỗ dựa vững chắc!"

Đinh Thiên Nhu nghe hiểu. Nàng trợn tròn mắt, chân mềm nhũn, trực tiếp ngất xỉu.

...

Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang trở về Hạo Nguyệt thăng, Thẩm Hồi dặn dò cung nhân không được đến quấy rầy, cẩn thận đi theo Bùi Hoài Quang vào phòng ngủ. Nàng đóng cửa phòng, xoay người đi theo Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang đã ngồi ung dung trên giường êm.

Thẩm Hồi bước nhanh đến trước mặt hắn, hỏi: "Chuyện gì vậy? Hình như là chuyện rất quan trọng?"

Bùi Hoài Quang "ừm" một tiếng, nhưng không nói rõ là chuyện gì.

"Chuyện gì vậy?" Thẩm Hồi lại hỏi lần nữa.

Bùi Hoài Quang cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Hắn giơ tay, ngón tay thon dài từ cổ áo đỏ tươi lật ra chiếc nhẫn ngọc đen. Hắn hơi dùng sức, liền kéo đứt sợi dây đỏ buộc chiếc nhẫn. Hắn tiện tay vứt sợi dây đứt sang một bên, đeo chiếc nhẫn ngọc đen lên ngón trỏ, chậm rãi xoay xoay.

Thẩm Hồi vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, thấy động tác kỳ lạ của hắn, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ là chuyện không hay ho gì sao?

Ngay khi nàng định hỏi lần thứ ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, Bùi Hoài Quang lên tiếng.

"Lúc nương nương từ mật đạo rời đi tìm ta, đi qua mật đạo đó, thấy mật đạo ta xây cho nương nương thế nào?" Bùi Hoài Quang hỏi.

Thẩm Hồi không hiểu tại sao hắn đột nhiên hỏi chuyện này. Trước mắt nàng lập tức hiện lên con đường được lát bằng dạ minh châu, nàng gật đầu, nói: "Đẹp lắm, cả mật đạo được bao phủ bởi ánh sáng xanh nhạt dịu dàng. Lại vì trong khe hở có ngọc trai, trên tường gắn bạch ngọc, đỉnh bằng thủy tinh tuy màu sắc nhạt nhưng cũng phản chiếu chút ánh sáng lốm đốm."

Bùi Hoài Quang nhếch mép, khẽ cười. Hắn ngẩng mắt, nhìn Thẩm Hồi đang đứng trước mặt, nói: "Vừa rồi ta rời đi, đi trong mật đạo đó, đột nhiên muốn nhìn xem mặt trăng màu xanh."

Thẩm Hồi nhíu mày, càng nghe càng không hiểu hắn đang nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-105.html.]

Bùi Hoài Quang đã đứng dậy, nắm lấy cổ tay Thẩm Hồi, nói: "Đi thôi."

Thẩm Hồi ngơ ngác đi theo Bùi Hoài Quang từ mật đạo phía sau giá sách xuống lầu, nàng đã hiểu ra. Giả dối, nào có chuyện quan trọng gì muốn nói với nàng chứ? Không có!

Bùi Hoài Quang nắm tay Thẩm Hồi đi vào mật đạo được lát đầy dạ minh châu, nhìn về phía trước xanh nhạt hun hút. Hắn lúc này mới buông tay Thẩm Hồi ra, nói: "Cởi váy và quần lót ra."

Thẩm Hồi không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn, chất vấn: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Bùi Hoài Quang chậm rãi ngồi xuống, hai tay chống hai bên, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang phồng má của Thẩm Hồi, nói: "Ta đã nhiều năm rồi chưa được ngắm trăng rằm. Nên muốn xem một loại trăng khác."

Thẩm Hồi cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.

Bùi Hoài Quang mỉm cười nhìn nàng, không vội, cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi cúi đầu, tức giận kéo dây áo trước ngực, nàng làm theo lời Bùi Hoài Quang cởi ra, sau đó ném mạnh vào mặt hắn.

Bùi Hoài Quang khẽ cười hai tiếng, lấy chiếc váy trên mặt xuống, nói: "Quay lưng lại."

Thẩm Hồi xoay người, nhìn đại dương xanh nhạt hun hút.

Ánh sáng xanh nhạt dịu dàng phản chiếu qua thủy tinh và bạch ngọc, như sóng nước phản chiếu lên người nàng, khiến làn da trắng như tuyết của nàng dần dần nhuốm một tầng ánh sáng xanh nhạt di động.

Bùi Hoài Quang nhìn mặt trăng màu xanh tuyệt đẹp, hắn giơ tay nắm lấy đôi chân thon dài của Thẩm Hồi, từ từ di chuyển lên trên. Sờ sờ mặt trăng xanh.

Hắn chậm rãi mở miệng: "Nương nương còn nhớ lần trước ngồi lên miệng ta như thế nào không?"

Mặt Thẩm Hồi hơi đỏ, nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng hành hạ ta nữa."

Bùi Hoài Quang khẽ cười, giọng nói mang theo ý cười có chút kỳ quái: "Nương nương không phải muốn ta vui vẻ sao? Đến đây, ngồi xuống, để ta cắn mặt trăng xanh một cái."

Thẩm Hồi nheo mắt nhìn ánh sáng xanh nhạt đang lay động, đột nhiên có chút mơ màng.

Bùi Hoài Quang khẽ cười, hắn kéo tay Thẩm Hồi. Thẩm Hồi chạm vào chiếc nhẫn ngọc đen lạnh lẽo. Thẩm Hồi quay đầu liếc nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Bùi Hoài Quang, ngươi thật sự không phải người bình thường."

Bùi Hoài Quang cười càng lớn, hắn hỏi: "Nương nương giờ mới biết sao?"

Thẩm Hồi im lặng một lúc lâu, nói: "Cởi quần áo ra, ta sẽ chiều theo ngươi."

Bùi Hoài Quang ngừng cười.

Hai người giằng co, bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này. Nàng nói: "Áo ngoài cũng không được sao?"

Bùi Hoài Quang suy nghĩ một chút, rồi giơ hai tay lên.

Thẩm Hồi cười. Dưới ánh sáng xanh dịu dàng của dạ minh châu, nụ cười của nàng cũng trở nên mộng ảo mê người. Nàng ngồi xổm xuống, nhếch mép cởi áo ngoài của Bùi Hoài Quang.

Sau đó, nàng áp sát vào, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Nàng như đang làm nũng, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cũng được ôm thật rồi."

Bùi Hoài Quang cụp mắt, lông mi che giấu cảm xúc. Hắn lại hơi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Hồi.

Đôi khi, hắn thà rằng trong lòng nàng không có hắn chút nào. Như vậy sẽ không có hy vọng, không có hy vọng, sau này bị nàng từ bỏ, sẽ không sinh ra những cảm xúc không nên có.

...

Bùi Hoài Quang đi vào Hạo Nguyệt thăng từ cửa chính, dù hắn không muốn đặt chân lên đất của Thương Khanh hành cung, nhưng vẫn phải rời khỏi Hạo Nguyệt thăng từ cửa chính.

Hắn thong thả bước xuống lầu, đi qua sân, sắp đến cửa sân, hắn xoay người, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ trên tầng bốn.

Thẩm Hồi nghiêng người đứng bên cửa sổ, hơi cúi đầu, đang dùng tay chỉnh lại búi tóc cong vểnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Như cảm nhận được điều gì, Thẩm Hồi quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Bùi Hoài Quang đang đứng ở cửa sân. Cách một khoảng khá xa, nàng trừng mắt nhìn hắn, cũng không để ý đến búi tóc còn chưa vấn xong, tức giận "ầm" một tiếng đóng cửa sổ lại.

Tsk.

Người vui vẻ đỏ mặt là nàng, người dịu dàng làm nũng nói cuối cùng cũng được ôm hắn thật là nàng, người vì hắn cắn mặt trăng xanh mà tức giận trừng mắt đóng cửa sổ cũng là nàng.

"Chưởng ấn." Thuận Niên từ bên ngoài chạy tới, đứng bên cạnh Bùi Hoài Quang bẩm báo: "Vương Lai từ kinh thành trở về rồi."

Bùi Hoài Quang không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên cửa sổ đã đóng. Một lúc lâu sau, hắn dời mắt, nhìn bốn chữ "Hạo Nguyệt thăng" rồng bay phượng múa.

Bùi Hoài Quang thu hồi tầm mắt, ra khỏi hành cung về nhà.

"Ngươi theo ta lên lầu." Hắn nói với Thuận Niên, bước chân không dừng lại, cứ thế đi lên lầu.

Đến thư phòng, hắn trải một tờ giấy trắng lên bàn dài, sau đó mài mực, nhấc bút, viết hai chữ "Hạo Nguyệt" thanh tú mà mạnh mẽ.

Hắn dặn dò: "Đi làm lại tấm biển. Từ hôm nay trở đi, Hạo Nguyệt thăng của hoàng hậu nương nương, đổi thành Hạo Nguyệt lâu là đủ rồi."

Hạo Nguyệt thăng quá rườm rà.

Trong Hạo Nguyệt lâu, đã có vầng trăng đẹp nhất rồi.

"Vâng." Thuận Niên cất chữ viết của chưởng ấn.

"Thôi, để Trần thái phó viết lại." Bùi Hoài Quang lại nói.

Chữ viết của Bùi Hoài Quang quá dễ nhận ra. Nếu chữ viết của hắn xuất hiện ở chỗ ở của Thẩm Hồi, nàng chưa chắc đã vui. Ánh mắt Bùi Hoài Quang tối sầm lại.

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương hôm nay đều để lại bình luận cũng có lì xì nhỏ, hôn hôn.

...

 

Loading...