HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 104
Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:46:47
Lượt xem: 95
Chương 104 Chương 104 - Có Tâm
【Chương 104】
Bùi Hoài Quang chậm rãi ngẩng mắt, che giấu nụ cười nhạt kia, lại trở về với khuôn mặt không chút biểu cảm. Như thể nụ cười vừa thoáng hiện trên khóe môi chưa từng tồn tại.
Hắn nhìn Thẩm Hồi, chậm rãi nói: "Nương nương có tâm rồi."
Có tâm? Có tâm gì?
Thẩm Hồi suy nghĩ kỹ một chút, cố gắng suy đoán xem lời này của Bùi Hoài Quang là nói nàng quan tâm đến chuyện của Du Trạm, hay là nói nàng đã thay đổi cách nói, khéo léo giải tỏa nỗi lòng của hắn?
Thẩm Hồi chỉ suy nghĩ một lát, rồi lại cau mày mỉm cười, hờn dỗi nói: "Hay là thôi vậy. Người làm mai mối không dễ làm đâu. Lúc ở Giang Nam ta có một người biểu tỷ, sau khi nàng ấy lấy chồng thì lúc nào cũng cãi nhau với chồng. Mỗi lần cãi nhau với biểu tỷ phu, nàng ấy đều mắng người làm mai mối hại nàng. Thôi thôi, ta vẫn là đừng làm bà mối đáng ghét nữa..."
Thẩm Hồi ôn nhu nói chuyện người khác, mang theo vài phần ngây thơ, non nớt của thiếu nữ.
Nàng lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt Bùi Hoài Quang, thấy hắn cũng mỉm cười, nàng mới đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh lục tìm y phục. Nàng vừa tìm quần áo vừa nói: "Lát nữa phải cùng Dực nhi đi thả diều, ở vườn hoa hồng."
Ánh mắt Bùi Hoài Quang dừng trên bóng lưng Thẩm Hồi, nhìn vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Hắn biết nàng thể yếu, cũng không chạy nhảy được nhiều, hắn hỏi: "Nương nương còn hứng thú với việc thả diều?"
"Hồi nhỏ rất thích. Bây giờ thì thấy không còn thú vị nữa. Dực nhi thích, chủ yếu là đi cùng nó. Ta đã hẹn vài vị phi tần cùng nhau ăn bánh ngọt."
Thẩm Hồi chọn một chiếc váy màu vàng ngỗng. Thời tiết dần ấm lên, màu vàng ngỗng mang đến cảm giác ấm áp. Nàng lại chọn một chiếc áo khoác ngoài mỏng màu mơ để phối.
Thẩm Hồi do dự một chút, cũng không kiêng dè Bùi Hoài Quang đang ở đây. Cho dù biết hắn đang nhìn nàng, nàng vẫn thản nhiên cởi dây áo trước ngực, cởi váy dài trên người, rồi cởi áo khoác ngoài. Nàng vừa định lấy chiếc áo ngắn tay màu mơ vừa chọn ra để mặc, bỗng nhiên chú ý đến chiếc yếm màu xanh đen đậm trên người mình.
Thời tiết ấm áp, chất liệu của chiếc áo ngắn tay màu mơ này lại mỏng, nếu mặc bên ngoài chiếc yếm màu xanh đen này, e rằng dây áo sẽ bị lộ ra một chút.
Thẩm Hồi đưa hai tay ra sau lưng, móc lấy hai sợi dây buộc yếm sau lưng, tháo nút thắt, cởi yếm ra, đặt sang một bên. Lấy ra một chiếc yếm màu trắng tuyết.
Bùi Hoài Quang ngồi trên giường, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng Thẩm Hồi.
Hắn nhìn chiếc váy dài màu xanh lam rơi xuống đất, Thẩm Hồi cũng không nhặt lên, chiếc váy rơi xuống đất bao quanh đôi chân nhỏ của nàng.
Hắn nhìn Thẩm Hồi cởi áo ngắn ra, đưa tay nhỏ ra sau lưng cởi hai sợi dây yếm. Không còn dây yếm che khuất, đôi xương bướm kia dường như thật sự có thể mọc cánh bay lên.
Hắn nhìn Thẩm Hồi đưa tay tiếp tục lục tìm yếm trong tủ quần áo. Ánh mắt Bùi Hoài Quang từ xương bướm sau lưng nàng chuyển lên phía trước, dừng lại ở đường cong mềm mại dưới cánh tay nàng.
Hắn nhìn Thẩm Hồi mặc chiếc yếm màu trắng tuyết vào, nàng cúi đầu, đưa tay chỉnh lại dây áo sau gáy, vòng eo thon trắng như tuyết tạo thành một đường cong gần như hoàn hảo. Nàng kéo yếm trước n.g.ự.c cho phẳng phiu, hai tay nhỏ lại từ bên hông vươn ra sau, đầu ngón tay thon dài móc lấy dây áo, động tác bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
"Hoài Quang, lại đây giúp ta một chút."
Bùi Hoài Quang khẽ nhắm mắt, giọng nàng vừa dứt, hắn đã đứng dậy, nhưng vẫn bước từng bước chậm rãi về phía nàng, đứng sau lưng nàng, tiếp nhận dây yếm mà ngón tay trắng nõn của nàng đang móc lấy, giúp nàng buộc hai sợi dây sau lưng.
Thẩm Hồi hai tay đặt trên ngực, mỉm cười quay đầu nhìn hắn, nói: "Lỏng ra một chút, chặt quá."
Bùi Hoài Quang nhìn nàng một cái, nới lỏng dây áo đang áp vào xương bướm của nàng ra một chút, chậm rãi thắt thành một chiếc nơ bướm.
Thẩm Hồi đợi hắn buộc xong sợi dây bên dưới, tự mình lấy quần áo mặc vào. Nhưng tay nàng còn chưa chạm đến chiếc áo ngắn màu mơ, thì chiếc áo đã nằm trong tay Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang cụp mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm, lấy áo giúp Thẩm Hồi mặc vào, lại giúp nàng mặc váy. Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy dải lụa dài, chậm rãi quấn quanh eo Thẩm Hồi hai vòng. Thẩm Hồi xoay người lại, để hắn thắt dây áo trước ngực.
"Được rồi." Hắn nói.
Thẩm Hồi gật đầu, đi đến bàn trang điểm bên cạnh, dặm thêm một chút son.
Bùi Hoài Quang cúi người, nhặt chiếc váy mà Thẩm Hồi vứt trên đất lên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Hồi vừa dặm chút son đỏ nhạt lên má, vừa thuận miệng nói: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta đến một hiệu thuốc mua thuốc, ta thấy quyển sách của ông chủ tiệm, trả bao nhiêu tiền ông ấy cũng không chịu bán. Ta không còn cách nào khác nên mượn sách, đem về chép lại một bản."
Bùi Hoài Quang đặt chiếc váy vừa nhặt lên trên tủ quần áo, chậm rãi bước về phía Thẩm Hồi.
"Nhớ." Bùi Hoài Quang đứng sau lưng nàng, nhìn nàng từ trong gương đồng.
"Quyển sách đó là chép cho Du thái y." Thẩm Hồi dặm xong son, mở một chiếc hộp gỗ nạm đá quý, chọn lựa trong đống son môi, "Ta còn tưởng mình chép tốt lắm, kết quả vừa rồi Du thái y nói trong sách có rất nhiều chỗ sai, thậm chí còn thiếu trang, nội dung lộn xộn, nhiều chỗ không hiểu được. Chưởng ấn có thể giúp ta tìm một bản gốc được không? Nhưng hình như quyển sách này rất khó tìm..."
Thẩm Hồi xoay người lại, một tay cầm một hộp son môi lắc nhẹ. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ôn nhu cười với hắn: "Hai màu này màu nào đẹp hơn?"
Bùi Hoài Quang liếc nhìn qua loa, nói: "Màu đỏ nhạt."
Thẩm Hồi trong mắt hắn cau mày, có chút không vui, hình như hắn đã chọn sai.
"Nếu nữ tử khác hỏi phu quân như vậy, phu quân của nàng ấy sẽ nói dung mạo phu nhân khuynh quốc khuynh thành, bôi son màu gì cũng đẹp!" Giọng nói buồn buồn của Thẩm Hồi mang theo chút nũng nịu. Nàng lại nhấc chân lên, dùng mũi chân chạm nhẹ vào bắp chân Bùi Hoài Quang, mặt lạnh hỏi: "Học được chưa?"
Bùi Hoài Quang khẽ cười, ánh mắt di chuyển theo mũi chân Thẩm Hồi.
Hắn hơi cúi người, bàn tay nắm lấy eo Thẩm Hồi, dễ dàng bế nàng lên, đặt lên bàn trang điểm. Thẩm Hồi vội vàng liếc nhìn những hộp son môi lộn xộn trên bàn trang điểm, thấy không có cái nào bị đè lên, cũng không có cái nào rơi xuống đất, mới yên tâm.
"Dực nhi còn đang đợi ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-104.html.]
Bùi Hoài Quang không nói gì, mà cầm lấy hộp son môi màu đỏ nhạt trong tay Thẩm Hồi. Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào son, chậm rãi thoa lên môi mình.
Thẩm Hồi kinh ngạc nhìn hắn.
Son môi có chút thơm, cũng có chút ngọt, không biết pha thêm nước ép của loại quả gì.
Đầu ngón tay Bùi Hoài Quang miết theo viền môi một vòng, lại lấy thêm son, lại miết thêm một vòng. Thoa đi thoa lại nhiều lần, khiến màu son đỏ nhạt cũng trở nên đỏ rực rỡ khác thường. Tăng thêm cho dung mạo hắn một vẻ đẹp kỳ lạ.
Bùi Hoài Quang nhíu mày, có chút chán ghét cảm giác dính dính này. Hắn liếc nhìn đầu ngón tay mình, đầu ngón tay cũng dính đầy son môi. Hắn xoay người đi đến tủ quần áo, lấy chiếc yếm màu xanh đen mà Thẩm Hồi vừa cởi ra, vừa lau son môi dính trên ngón tay, vừa đi về phía Thẩm Hồi.
Hắn cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Thẩm Hồi, nhìn vào mắt nàng, nói: "Liếm sạch."
Thẩm Hồi lắc đầu, vẻ mặt chán ghét dùng khăn tay lau lung tung son môi trên môi hắn. Son môi bị lau đi một ít, nhưng vẫn còn một ít dính trên môi hắn. Thẩm Hồi lúc này mới nhẹ nhàng móc cổ hắn, tiến đến gần. Đầu tiên dùng môi mình cẩn thận chạm vào, lấy một chút son môi sang môi mình. Khiến đôi môi mềm mại của nàng cũng có thêm màu sắc, sau đó mới nhắm mắt lại, thong thả hôn hắn. Cổ chân nàng chồng lên nhau, nhẹ nhàng lắc lư, kéo theo tà váy màu vàng ngỗng như những gợn sóng nhẹ nhàng.
Thôi vậy, Bùi Hoài Quang quyết định không so đo với nàng. Cũng miễn cưỡng tìm thêm một bản gốc tặng cho Du Trạm.
·
Thẩm Hồi dẫn Trầm Nguyệt và Xán Châu đến vườn hoa hồng. Tuy trong vườn hoa hồng có hoa hồng, nhưng ngược lại những loài hoa khác lại nở đẹp hơn.
Thẩm Hồi dắt tay Tề Dực, nhìn vườn hoa hồng từ xa, không thấy đình hoa hồng để bày tiệc, nhìn vào chỉ thấy một mảng hoa rực rỡ sắc màu.
Vì Thẩm Hồi mất một lúc trở về phòng thay quần áo, nên khi nàng đến đình hoa hồng, Hiền quý phi, Lệ phi, Văn tần, Tĩnh phi và Đinh tài nhân đã đến rồi.
Thẩm Hồi mỉm cười ngồi xuống, vừa nói chuyện với vài vị phi tần, vừa nhìn Tề Dực được tiểu thái giám giúp đỡ thả diều.
Thời tiết rất đẹp, đúng là thời điểm thích hợp để thả diều. Hôm nay cũng có vài vị công chúa khác chạy ra thả diều, Thẩm Hồi nhìn thấy những cánh diều bay trên trời từ xa, liền sai người đi hỏi xem là vị công chúa nào, để họ đến chơi cùng Tề Dực.
Đinh Thiên Nhu cẩn thận hỏi: "Hoàng hậu nương nương tối qua đã nếm thử mấy món bánh ngọt đó chưa ạ? Vị thế nào ạ?"
"Đã nếm thử rồi, đều rất ngon, đặc biệt là bánh táo tàu, tan ngay trong miệng, ngọt mà không ngán, rất ngon." Thẩm Hồi nói.
Thẩm Hồi đã cho Du Trạm kiểm tra bánh ngọt theo lệ thường, đúng là đã nếm thử.
Nghe nàng nói vậy, Đinh Thiên Nhu lập tức cười vui vẻ. Nàng ta biết vài vị phi tần đến đây hôm nay đều có phẩm cấp rất cao, không thể đắc tội ai, ngồi cùng họ cũng run sợ trong lòng. Tối qua lại thức cả đêm làm thêm bánh ngọt mang đến, dâng lên như cầu cạnh mời các vị phi tần khác nếm thử.
"Ngươi lại làm thêm à? Biết vậy ta đã không mang đến rồi." Thẩm Hồi cười nói.
Xán Châu dẫn theo hai tiểu thái giám đến, hai tiểu thái giám đều cầm hộp đựng thức ăn, họ bước đến, lần lượt bày bánh ngọt và trái cây trong hộp lên bàn. Trong số những loại bánh ngọt này, có bánh táo tàu mà Đinh Thiên Nhu đã tặng tối qua.
Đinh Thiên Nhu nhìn Thẩm Hồi lấy bánh táo tàu ăn, lại lần lượt ăn một ít bánh ngọt và trái cây khác mà người bên cạnh nàng mang đến, còn bánh ngọt và trái cây đã bày sẵn trên bàn trước khi Thẩm Hồi đến, Thẩm Hồi đều không động đến.
Đinh Thiên Nhu cuối cùng cũng hiểu ra... Hoàng hậu nương nương là vì kiêng dè nàng ta, nên không thử độc trước mặt nàng ta, mà những thứ chưa thử độc thì sẽ không ăn một miếng nào.
Sau khi hiểu ra, trong lòng Đinh Thiên Nhu càng sợ hãi, bồn chồn hơn. Ngay cả Hoàng hậu nương nương, trong cung cũng phải cẩn thận như vậy sao?
Một cơn gió thổi qua, Thẩm Hồi đang ăn vải liền nghiêng mặt tránh đi. Ánh mắt nàng vô tình dừng lại trên người Xán Châu đang đứng im lặng ở phía xa.
Gió nhẹ thổi tà váy, khiến quần áo trên người Xán Châu bay ngược ra sau, dính sát vào người. Xán Châu hơi lui về một bên, nghiêng người, lại kéo kéo quần áo trên người.
Thẩm Hồi sững người, ánh mắt dừng lại trên bụng Xán Châu.
Các phi tần tụ tập một chỗ, vừa nói vừa cười bàn luận về trang sức quần áo. Thẩm Hồi nói: "Mọi người cứ ngồi đi, bản cung đi xem Dực nhi một chút."
Thẩm Hồi lấy một hộp ô mai trên bàn, bước về phía Xán Châu, nói: "Đi cùng ta tìm Dực nhi."
"Vâng." Xán Châu đi theo.
Tề Dực và vài vị công chúa vừa thả diều vừa chạy, đã chạy ra khỏi vườn hoa hồng từ lâu.
Thẩm Hồi nhét một viên ô mai vào miệng, nói: "Ta nhớ người nhà ngươi trước đây gặp chuyện, còn người thân nào không?"
"Vẫn còn, nhưng không qua lại nhiều." Xán Châu thành thật nói.
Thẩm Hồi gật đầu, thuận miệng nói: "Lúc ta mới vào cung, nhờ Văn tần gửi ngươi đến bên cạnh ta, giúp ta không ít. Bây giờ không giống như lúc mới vào cung, không có một ai có thể sử dụng được. Nếu ngươi muốn xuất cung thăm người thân, xin nghỉ vài tháng cũng không phải chuyện lớn."
Thẩm Hồi nhìn nàng ta một cái, ôn nhu cười nói: "Trước đây Trầm Nguyệt cũng đã xin nghỉ ba bốn tháng đấy."
Xán Châu cúi đầu, ánh mắt phức tạp.
Thẩm Hồi cười cười, lại nói: "Đúng rồi, nghe nói các tiểu thái giám trong cung đều lén gọi ngươi là Tiểu ớt, không dễ chọc."
Xán Châu gượng cười, có chút ngượng ngùng nói: "Vâng, nô tỳ tính tình không được tốt. Ở trong cung này, cũng vì tính cách này, mới không bị người ta bắt nạt."