Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 102

Cập nhật lúc: 2024-11-30 09:45:07
Lượt xem: 101

Hoạn Sủng - Chương 102

【Chương 102】

Thẩm Hồi có chút lo lắng. Nàng không biết đây có tính là vạch trần điều gì hay không. Có những lời, nàng thật sự có thể nói ra sao?

Nàng bất an nhìn Bùi Hoài Quang, có chút lo lắng những lời này sẽ khiến hắn không vui.

Trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt, trông thật đáng thương.

Rất lâu sau, Bùi Hoài Quang mới lên tiếng.

"Cũng không phải." Hắn nói.

Lông mày Thẩm Hồi nhíu lại, cẩn thận suy nghĩ ba chữ đơn giản này của Bùi Hoài Quang.

Bùi Hoài Quang cụp mắt, chậm rãi xoa xoa những ngón tay thon dài của mình, thong thả nói: "Thực ra hoạn quan có rất nhiều cách để tìm thú vui. Trên giường có vô số trò để hành hạ người khác. Nhưng nương nương tôn quý, ta không xuống tay được."

Hắn cụp mi, che giấu mọi cảm xúc thật giả, không ai có thể dò xét.

Thẩm Hồi kinh ngạc khẽ "a" một tiếng, liếc nhìn hắn với vẻ không tin. Hoạn quan có rất nhiều cách để tìm thú vui, hắn không xuống tay được? Hắn còn thiếu trò hay sao?

Bùi Hoài Quang ngẩng mắt lên, thích thú quan sát những cảm xúc lẫn lộn trên gương mặt Thẩm Hồi lúc này.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hồi mới chậm rãi nói: "Hành hạ người khác như thế nào? Ừm... ngươi, ngươi nói kỹ hơn xem. Biết đâu..."

Biết đâu, có thể thử?

Thẩm Hồi nhăn nhó mặt mày, nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt méo mó.

Bùi Hoài Quang cảm thấy buồn cười vô cùng. Hắn nói: "Có thể sẽ bị thương đầy mình, m.á.u me đầm đìa, nói không chừng còn bị gãy tay gãy chân."

"Dọa người." Thẩm Hồi biết những lời này của hắn hoàn toàn là bịa đặt.

Bùi Hoài Quang mỉm cười nhìn nàng. Vì nàng thật sự cân nhắc muốn thử, nên tâm trạng u ám trong lòng hắn bỗng nhiên tan đi một chút.

Lúc này, Thuận Tuế gõ cửa bên ngoài, mang trà nóng đến.

Bùi Hoài Quang bảo Thuận Tuế mang trà nóng vào, tự tay rót một chén đưa cho Thẩm Hồi, nói: "Hâm nóng người. Nương nương tôn quý, đừng làm những chuyện ngu ngốc như nửa đêm ngồi đợi người ta ở cửa nữa."

Thẩm Hồi nhận lấy, thấy nóng nên không uống ngay. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhìn Bùi Hoài Quang nói: "Ta xem trong truyện. Cô nương trong truyện đợi ở cửa nhà, phu quân nàng từ xa nhìn thấy nàng, trong lòng ấm áp, lại thấy dáng vẻ ngồi trước cửa dưới ánh trăng của nàng thật đẹp."

Nàng cong mắt, mang theo chút tinh nghịch nhỏ bé: "Chưởng ấn nhìn thấy  Ta từ xa, có thấy ta đẹp không?"

Bùi Hoài Quang khẽ cười một tiếng.

Hắn nói: "Nương nương cứ như vậy nói ra suy tính nhỏ bé của mình, chẳng phải quá cố ý, quá không thông minh sao?"

Thẩm Hồi bĩu môi, thổi thổi chén trà vẫn còn nóng, sau đó dùng đôi mắt trong veo nhìn Bùi Hoài Quang một cách vô tội, nói: "Vì quan tâm chưởng ấn, nên mới phải vắt óc suy nghĩ ạ."

Bùi Hoài Quang siết chặt tay.

Thuận Tuế đi rồi lại quay lại, cung kính hỏi nhỏ ngoài cửa: "Chưởng ấn, nước nóng tắm rửa bây giờ mang vào phòng tắm ạ?"

"Mang vào đi." Bùi Hoài Quang nói.

Thuận Tuế lập tức quay người nhanh chóng xuống lầu, đi xách nước nóng lên.

Thẩm Hồi bĩu môi, thổi cho trà trong chén nguội bớt, rồi mới thử uống một ngụm nhỏ, hơi ấm từ miệng đi vào, lan tỏa đến bụng, cả người lập tức ấm áp lên, vô cùng thoải mái.

Tuy đã là tháng tư, lại là Quan Linh ấm áp phía Nam, cho dù là ban đêm cũng rất ấm. Nhưng Thẩm Hồi vẫn có tật sợ lạnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nàng lại tiếp tục uống thêm vài ngụm trà nóng.

Bùi Hoài Quang nhìn Thẩm Hồi uống cạn chén trà từng ngụm nhỏ, mới chậm rãi nói: "Ta tối nay không có khẩu vị nên ăn ít, bây giờ có chút đói."

"Vậy thì bảo Thuận Tuế đi chuẩn bị!" Thẩm Hồi vội vàng nói.

"Không ăn được, chỉ muốn cắn thứ gì đó." Khóe môi Bùi Hoài Quang khẽ nhếch lên, mang theo một đường cong nguy hiểm. Hắn cúi người xuống, g sát tai Thẩm Hồi, khẽ nói: "Nương nương lát nữa tắm rửa, nhớ rửa sạch m.ô.n.g vào."

Thẩm Hồi sững người, sau đó mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy Bùi Hoài Quang một cái, đứng dậy đi ra ngoài, đi vào phòng tắm trước.

Bùi Hoài Quang thuận miệng nói bậy.

Hắn luôn thích nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Thẩm Hồi, điều này khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Đợi Thẩm Hồi đi ra ngoài, Bùi Hoài Quang đi đến tủ sách, cất quyển sách giấu trong vạt áo vào ngăn kéo trong cùng của tủ sách. Hắn khóa ngăn kéo lại, sau đó nắm lấy chìa khóa ngăn kéo, dùng một chút lực. Chiếc chìa khóa từ từ hóa thành tro bụi. Bùi Hoài Quang xoa xoa đầu ngón tay, để cho bụi tro trên đầu ngón tay rơi xuống.

Đêm nay, hai người không làm gì cả, yên lặng ngủ chung giường.

Lúc sắp ngủ, Thẩm Hồi mơ màng xoay người, mu bàn tay vô tình chạm vào bàn tay hơi lạnh của Bùi Hoài Quang. Ngay cả trong thời tiết ấm áp như bây giờ, người Bùi Hoài Quang vẫn lạnh như vậy.

Cảm giác hơi lạnh trên mu bàn tay khiến Thẩm Hồi đang định ngủ chợt tỉnh táo lại, nàng lại xoay người, nằm ngửa, hai mắt cá chân bắt chéo.

Trong cơn mơ màng, nàng vẫn đang nghĩ về cảm giác vừa rồi trên mu bàn tay.

Nàng mò mẫm trong chăn, sờ thấy tay Bùi Hoài Quang. Nàng nắm lấy một ngón tay của hắn trong lòng bàn tay, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Hồi ngủ rồi, nhưng Bùi Hoài Quang vẫn chưa ngủ.

Nhiều năm qua, hắn vốn đã ngủ ít, một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức hắn. Lúc này tuy hắn nhắm mắt nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên ngón tay, Bùi Hoài Quang nghĩ đến dáng vẻ rơi lệ của Thẩm Hồi, lại nghĩ đến việc nàng vậy mà lại đau khổ vì không thể khiến hắn vui vẻ.

Bùi Hoài Quang cảm thấy buồn cười.

Đây không phải là chuyện vui hay không vui. Chuyện chăn gối nam nữ kia không quan trọng đến vậy.

Sự cáu kỉnh của hắn đến từ việc hắn biết rõ hắn và Thẩm Hồi không phải là người cùng một thế giới.

Nàng quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, thậm chí như nàng đã nói, có một chút thích hắn.

Nhưng vậy thì sao?

Họ không phải là người cùng một thế giới.

Nàng im lặng mỉm cười, nhưng trong lòng sẽ không bao giờ đồng tình với những việc làm ti tiện của hắn.

Hắn không nỡ bẻ gãy đôi cánh của nàng.

Nhưng rồi sẽ có một ngày, khi nàng có năng lực, nàng sẽ không còn im lặng mỉm cười trước những việc làm của hắn nữa.

Nàng sẽ bắt đầu tìm cách ngăn cản những hành động điên rồ tàn ác của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-102.html.]

Hắn biết, Thẩm Hồi sẽ làm như vậy.

Dù có như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị thương khắp người, nàng cũng sẽ làm như vậy.

...

Nhà họ Thẩm cũng theo đoàn thuyền của hoàng gia đến Quan Linh. Chỉ là bọn họ đi sau một chút, chậm hai ngày mới đến. Tuy Thẩm Đình đã đi Tây Nam diệt phỉ, nhưng đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà, mua phủ đệ, mua nô bộc ở Quan Linh từ trước.

Khi người nhà họ Thẩm đến nơi, trong phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đâu đâu cũng sạch bong tinh tươm.

Điều này khiến Thẩm phu nhân và Lạc thị thở phào nhẹ nhõm. Vốn đã phải đi đường xa như vậy, nếu đến nơi còn phải lo liệu sắp xếp đồ đạc dọn dẹp chỗ ở, thì thật là phiền phức và mệt mỏi.

Cả nhà vội vàng tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.

Ai ở trên thuyền lâu như vậy cũng sẽ không thoải mái. Cuối cùng cũng về đến nhà mình, có thể thoải mái ngủ trên giường ở đây, một mình ngủ rất ngon rất say.

Thẩm Đình trở về vào đêm khuya, bước vào phòng, lặng lẽ vén màn giường, nhìn Lạc thị đang ngủ say, sự mệt mỏi sau chặng đường dài bỗng chốc tan biến.

Lạc thị ngủ rất say, Thẩm Đình nằm xuống bên ngoài ôm nàng, nàng chỉ cau mày, không biết có phải vì quá quen thuộc với vòng tay của Thẩm Đình hay không mà không tỉnh dậy.

Mấy tháng không gặp, Thẩm Đình rất muốn gần gũi, nhưng Lạc thị đang ngủ, hắn không nỡ đánh thức nàng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Ngày hôm sau, khi Lạc thị tỉnh dậy, phát hiện Thẩm Đình bên cạnh, nàng thật sự giật mình.

"Khi nào chàng về? Sao không gọi thiếp dậy?" Lạc thị trừng mắt nhìn hắn, mang theo chút trách móc.

Lạc thị dậy muộn, vừa nói vừa cúi người vén màn giường, muốn đứng dậy.

"Đừng vén lên." Thẩm Đình nắm lấy cổ tay Lạc thị, xoay người đè lên, ôm chặt Lạc thị. Hắn mệt mỏi không mở mắt ra, chỉ ôm Lạc thị một cách quyến luyến.

Đời người có thể có bao nhiêu lần xa cách bảy năm?

Hay nói cách khác là sinh ly tử biệt.

Vì đã trải qua, nên càng thêm trân trọng.

"Muộn rồi, phải dậy thôi..." Lạc thị đẩy đẩy, nhưng không đẩy Thẩm Đình ra được. Nàng nghiêng mặt, dịu dàng nhìn ngũ quan của hắn.

Người c.h.ế.t đi sống lại ở ngay bên cạnh. Tuy hắn đã trở về từ lâu, nhưng Lạc thị vẫn thỉnh thoảng có cảm giác hoang mang không dám tin.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cẩn thận từng chút một.

Nếu đây là một giấc mơ, ta thà rằng vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Nàng ôn nhu nói: "Không ngờ chúng ta vừa đến, chàng cũng đã trở về."

"Ừ, có chút việc chậm trễ. Nếu không sẽ về sớm hơn mọi ngươ."

Lạc thị lại hỏi: "Trên đường đi có vất vả không? Có bị thương không? Nếu..."

Thẩm Đình mỉm cười hôn nàng, những gì nàng muốn nói hắn đều biết, nuốt hết những lời chưa nói của nàng vào miệng, chậm rãi thưởng thức.

...

Vì đã bôn ba gần ba tháng, cả nhà Thẩm gia đều thức dậy muộn. Gia bộc đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng không ai dùng bữa. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, mọi người quyết định trực tiếp dùng bữa trưa.

Người nhà họ Thẩm đều rất vui mừng vì Thẩm Đình cũng vừa dẹp loạn trở về.

Tuy rằng gia đình lớn rất coi trọng quy củ ăn không nói, ngủ không nói, nhưng bữa cơm trưa này, mọi người lại vui vẻ trò chuyện rôm rả. Bất kể có quy củ hay không, không khí đều vô cùng ấm áp.

Sau bữa trưa, Thẩm Đình dẫn Thẩm Minh Ngọc ra ngoài.

"Đi đâu vậy? Đi cưỡi ngựa hay b.ắ.n tên ạ?" Thẩm Minh Ngọc vô cùng vui vẻ.

Thẩm Đình gõ nhẹ lên đầu nàng, nói: "Cuối tháng này con sẽ sinh nhật, quà đã chuẩn bị trước rồi, bây giờ cha sẽ tặng con."

"Cha muốn tặng quà cho con sao!" Thẩm Minh Ngọc vui mừng nhảy cẫng lên.

"Con bé này, đứng đắn một chút nào." Lạc thị nhìn con gái, chau mày, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười dịu dàng.

"Không tính là cha tặng con, mà là cô cô của con tặng." Thẩm Đình nói.

Nghe cha nói vậy, Thẩm Minh Ngọc càng kinh ngạc hơn, rất tò mò không biết cô cô muốn tặng nàng thứ gì.

"Chờ một chút, con phải lấy thanh kiếm cô cô tặng con, rồi mới cùng cha ra ngoài!" Thẩm Minh Ngọc thân hình nhẹ nhàng, chạy như một cơn gió.

Thanh kiếm mà Thẩm Hồi tặng nàng, nàng rất quý trọng.

Hai cha con cưỡi ngựa ra ngoài, đi nhanh nửa canh giờ, đến một ngôi làng hẻo lánh. Thẩm Đình dẫn Thẩm Minh Ngọc đến một sân lớn nhìn từ bên ngoài.

Thẩm Đình đẩy cửa bước vào, một cô bé đang ngồi ở cửa lập tức căng thẳng đứng dậy.

"Bảo bọn họ ra đây." Thẩm Đình nói.

Cô bé gật đầu lia lịa, quay người chạy vào trong, vừa chạy vừa huýt sáo bằng hai ngón tay. Nàng lớn tiếng gọi: "Ra đây! Tất cả mau ra đây! Thẩm tướng quân đến rồi!"

Rất nhanh, hàng chục cô bé từ khắp ngóc ngách chui ra, xếp thành hàng ngũ xiêu vẹo đứng nghiêm. Những cô bé này lớn có nhỏ có, có đứa sáu bảy tuổi, lớn nhất cũng mười bảy mười tám tuổi.

Thẩm Đình nhìn đội hình xiêu vẹo của bọn họ, nhíu mày. Hắn vừa nhíu mày, đám cô bé đều có chút sợ hãi.

"Hai tháng rồi, bảo các ngươi học xếp hàng, vẫn chưa học tốt sao?" Thẩm Đình trầm giọng hỏi.

Đám cô bé cúi đầu, không dám hó hé.

Thẩm Đình lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, huấn luyện binh lính luôn nghiêm khắc. Đám nam nhân kia trước mặt hắn đều run rẩy, huống chi là đám cô bé này. Cho dù Thẩm Đình đã cố gắng hết sức để giọng điệu của mình bớt đáng sợ.

Thấy đám cô bé như vậy, Thẩm Đình cũng không nói thêm nữa. Ngược lại, hắn quay đầu nhìn con gái, đặt tay lên vai Thẩm Minh Ngọc, nói: "Đây là quà cô cô con tặng con. Những người này đều là binh lính của con. Sau này, sẽ còn có rất nhiều cô bé lang thang cơ nhỡ được đưa đến đây. Bọn họ đều là những cô bé yếu đuối, có thể huấn luyện họ thành một đội quân ra sao, tất cả đều phụ thuộc vào con."

Mắt Thẩm Minh Ngọc sáng lên, nhìn đám cô bé đứng đầy sân, rồi lại nhìn cha, vui vẻ nói lớn: "Cô cô thật tốt!"

Thẩm Minh Ngọc chạy vào giữa đám nữ hài, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Con nhất định sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt, để bọn họ không thua kém gì binh lính của cha!"

Thẩm Đình cười lớn.

...

Đinh Thiên Nữ nhìn những thứ Hạo Nguyệt Thăng đưa tới, biết chắc là thư của tỷ tỷ gửi cho Hoàng hậu nương nương đã đến, nàng thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi mấy ngày nay cũng vơi đi phần nào.

"Song Hỉ và Xuất Hỉ, mang theo bánh ngọt ta tự tay làm, chúng ta đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến, bày tỏ chút tâm ý."

Đinh Thiên Nữ không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng rất ngoan ngoãn, cũng rất ưa nhìn.

 

Loading...