HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-11-30 05:01:21
Lượt xem: 324
Hoạn Sủng - Chương 9: Đối Thực
Chương 9
Thẩm Hồi ngẫm nghĩ, A Hạ và người bên cạnh Bùi Hoài Quang là người quen cũ, quả thực là lựa chọn tốt nhất, một lần nữa cảm tạ Văn Hạc.
Văn Hạc nào dám nhận lời cảm tạ của nàng. Văn Hạc cũng có chút không nỡ. Trong cung không phải là nơi yên bình, nàng ta lại hoàn toàn không có chỗ dựa, những năm này có thể bình an sống qua ngày cũng là nhờ A Hạ giúp đỡ không ít.
Nhưng, hiện tại trong tay nàng ta có thể dùng người khác. So với bản thân, Thẩm Hồi mới vào cung càng cần bên cạnh có người như A Hạ.
Lưu ma ma đến, Văn Hạc liền đứng dậy cáo lui.
Có lẽ là vì tận mắt nhìn thấy, Thẩm Hồi hiện tại đối với những lời hoa mỹ trong bài học của Lưu ma ma ngược lại không còn bài xích như vậy. Chỉ là nàng nhìn những lời dâm mỹ trong sách, thầm nghĩ văn nhân tài tử đúng là tài giỏi, rõ ràng là chuyện ghê tởm như vậy, lại có thể dùng lời văn miêu tả đẹp đẽ như thần tiên.
Bút của văn nhân, quỷ lừa người.
Nàng dựa theo lời dạy của Lưu ma ma, dùng giọng nói mềm mại đọc những câu dâm mỹ trong sách, trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm: Phỉ, đều là giả, giả, giả!
Lưu ma ma quan sát đôi mắt trong veo của Thẩm Hồi, có chút ngẩn người. Những buổi học trước hoàng hậu đều đỏ mặt ngượng ngùng, hôm nay sao lại...
"Nương nương biết câu này có ý gì không?"
"Ma ma hỏi câu nào?" Đôi mắt Thẩm Hồi trong sáng, " 'Trai gái gặp nhau, lòng nát như bùn'① hay là 'Yêu nhau chẳng nỡ xa nhau, xin thắp nến hồng cho đêm dài thêm say'②?"
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thẩm Hồi, Lưu ma ma càng nhíu chặt mày.
Thẩm Hồi cong môi, đôi mắt như trăng non cũng cong cong theo. Giọng nói của nàng mềm mại, mang theo chút ngọt ngào: "Ma ma, mấy bài này ta đã đọc rất nhiều lần, đều đã thuộc lòng rồi. Muốn tiếp tục học tiếp không? Hay là ma ma hôm nay cho nghỉ, để ta nghỉ ngơi một chút?"
Nàng hơi nghiêng đầu, bộ diêu trên tóc theo đó lay động, làm người ta hoa mắt.
Lưu ma ma sững người. Trong lòng bà nghĩ dung mạo của hoàng hậu thật sự rất đẹp. Dung mạo như vậy chỉ cần mỉm cười với nam nhân, là có thể câu hồn đoạt phách, nào cần phải học những thứ này.
Nhưng Lưu ma ma không dám cho nghỉ, tiếp tục giảng tiếp, giảng về dáng vẻ của nữ nhân, giảng về nữ nhân như thế nào dùng một cái nhíu mày một nụ cười để gợi lên vẻ phong tình.
Lưu ma ma lại cảm thấy tiếc nuối. Vẻ đẹp của nữ nhân trên thế gian này có muôn vàn kiểu, vẻ đẹp trong sáng thuần khiết của hoàng hậu hiện tại thật sự rất đáng quý, học những kỹ xảo kia quá sớm, cũng là một loại đáng tiếc.
Buổi sáng nghe Lưu ma ma giảng bài, buổi chiều phải theo Lệ phi học múa.
So với nghe giảng bài, học múa càng làm khó Thẩm Hồi. Nàng từ nhỏ thân thể yếu ớt, chưa từng học múa. Nàng cứng ngắc tùy ý làm hai động tác, liền nói không học được.
Lệ phi cũng đau đầu, nàng ta nhìn hoàng hậu thân thể mảnh mai mềm mại, không ngờ một chút cơ bản về múa cũng không có. Mà Thẩm Hồi lại là hoàng hậu, nàng ta cũng không dám nói nhiều.
May mắn thay, hoàng đế triệu Lệ phi đến.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Thẩm Hồi tự mình đến rừng mơ phía sau hái một cành mơ, định đặt trên bàn trang điểm. Lúc quay về, vô tình nghe thấy mấy tiểu cung nữ nói chuyện phiếm.
Ba tiểu cung nữ vừa quét tuyết vừa nói chuyện.
"Xuân Phúc tỷ, A Hạ đến Vĩnh Phượng cung chúng ta hôm nay, chính là A Hạ đó sao?" Cung nữ mặc áo xám hỏi.
Xuân Phúc cười nói: "Còn có A Hạ nào khác nữa? Không phải là A Hạ khiến đám thái giám tranh giành đó sao."
Một cung nữ mặc áo tím khác nói: "Các ngươi nói gì vậy, ta nghe không hiểu!"
Xuân Phúc lập tức kể lại: "A Hạ kia có dung mạo xinh đẹp, từng bị Tô công công bên cạnh hoàng thượng để mắt tới, không ít lần bị bắt nạt, chỉ chờ nàng ta tự mình dâng lên làm đối thực."
Cung nữ mặc áo xám thở dài: "Đám thái giám c.h.ế.t tiệt kia giỏi nhất là biến đổi đủ kiểu để bắt nạt chúng ta!"
Xuân Phúc tiếp tục nói: "Ai cũng tưởng A Hạ không chịu nổi, ai ngờ nha đầu kia không một tiếng động leo lên giường của một thái giám khác. Chính là Vương Lai luôn đi theo sau chưởng ấn đó."
Cung nữ mặc áo tím hoang mang: "Nhưng Tô công công là người được sủng ái bên cạnh hoàng thượng, Vương Lai kia cũng không có chức quan gì."
Xuân Phúc hỏi: "Vậy Tô công công bây giờ ở đâu?"
"Đi canh giữ hoàng lăng rồi! Chậc chậc, còn tưởng hắn ta phạm lỗi gì trước mặt hoàng thượng, chẳng lẽ là vì chuyện này? Thật sự không nhìn ra Vương Lai kia còn có bản lĩnh lớn như vậy!"
"Sao nào, ngươi cũng muốn tìm một thái giám làm chỗ dựa à?" Xuân Phúc trêu chọc.
Cung nữ mặc áo tím giật mình, vội vàng nói: "Nói bậy gì vậy. Ai muốn hầu hạ đám thứ dơ bẩn kia chứ. Ta nghe Miểu Nhiên cô cô nói, đám thái giám kia tự biết mình không phải nam nhân, trên giường hành hạ người ta đủ trò!"
Cung nữ mặc áo xám lại lộ vẻ buồn bã, nói: "Nhưng Miểu Nhiên cô cô sau khi đi theo Khương công công thì ngày tháng tốt hơn nhiều, trên cổ tay A Hạ cũng đeo vòng vàng. Không nói đến ăn mặc dùng độ, ít nhất sẽ không bị đám tiểu thái giám cấp thấp bắt nạt. Linh Linh trước đây làm việc cùng chúng ta, được hoàng thượng sủng hạnh thì sao? Vẫn chẳng qua ngày tháng khó khăn. Lần trước ta còn thấy nàng ta vì muốn xin than, bị lão thái giám mặt rỗ kia ôm vào lòng..."
Cung nữ mặc áo tím "phỉ" một tiếng, nói: "Ngươi có chút chí khí nào không vậy. Nếu đã đi theo đám thái giám kia, thì đừng tìm ta nữa. Dơ bẩn!"
"Như A Hạ vậy, cùng người tàn tật như vậy ngủ chung giường, nghĩ thôi đã thấy rợn người. Ta chỉ là cảm thán thôi!" Cung nữ mặc áo xám vội vàng nói.
Xuân Phúc đưa tay chọc đầu nàng ta, cười nói: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, có thể đến hỏi A Hạ xem làm thế nào để lấy lòng đám hoạn quan kia. Tốt nhất là ngươi có tiền đồ hơn, đừng tìm con nuôi của chưởng ấn, trực tiếp đi câu dẫn chưởng ấn luôn đi!"
Ba người cười phá lên.
Thẩm Hồi đứng sau cửa Bảo Hồ Lô nghe thấy, mày nhíu chặt, vừa định đi ra ngoài, liền thấy dưới mái hiên có một bóng người màu xanh lá cây, chính là A Hạ.
Ba cung nữ kia nói chuyện phiếm nói đến hăng say, kích động, âm thanh càng lúc càng lớn, không chỉ bị Thẩm Hồi nghe thấy, còn bị A Hạ - người trong cuộc nghe thấy.
Ba cung nữ thấy A Hạ đi thẳng tới, đều ngẩn người.
A Hạ giơ tay tát một cái.
Tiếng tát thanh thúy, khiến Thẩm Hồi đứng ngoài cửa Bảo Hồ Lô cũng ngây người.
"Ngươi, ngươi đánh người!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đúng, ta đánh ngươi đó." A Hạ ngẩng cằm, "Dù là người đến từ bên cạnh Văn tần, hay là người trong phòng của Vương Lai, đều có thể đánh ngươi. Nếu ngươi không phục, cứ đánh trả thử xem."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì?" A Hạ hùng hổ nói, "Hôm nay quỳ xuống gọi bà nội ta sẽ tha cho các ngươi, nếu không, ta sẽ thổi gió bên tai đám thái giám mà các ngươi khinh thường đó!"
Xuân Phúc vẫn không phục, hừ lạnh một tiếng: "Không biết còn tưởng là được phong phi tần rồi, chẳng qua là dựa dẫm vào một thứ không phải nam nhân..."
A Hạ phản tay lại tát thêm một cái nữa.
Xuân Phúc kinh hãi, hai cung nữ khác còn nhỏ tuổi, nàng ta lớn tuổi hơn A Hạ, nàng ta dựa vào cái gì chứ?
A Hạ vừa định mở miệng, thấy Thẩm Hồi đi từ sân sau ra, không khỏi giật mình, quỳ xuống hành lễ. Ba cung nữ kia cũng thấy Thẩm Hồi, vội vàng quỳ xuống.
"Nương nương?" Trầm Nguyệt xin chỉ thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-10.html.]
Thẩm Hồi liếc nhìn ba cung nữ quỳ gối, nói: "Quá ồn ào."
Trầm Nguyệt liền để ba người họ tự đi, muốn đi đâu thì đi, dù sao cũng không thể ở lại Vĩnh Phượng cung nữa.
Thẩm Hồi trở về phòng, để Thập Tinh cắm cành mơ đỏ vào bình. Nàng nằm úp sấp trên bàn trang điểm, nhìn cành mơ đỏ không khỏi nghĩ, cây mơ đỏ ở nhà chắc đã tàn rồi, không biết các nha hoàn có hái thêm không. Giữa mùa đông giá rét, mẫu thân thích nhất là có cành mơ đỏ bên cửa sổ.
A Hạ vào phòng, trực tiếp quỳ xuống: "Xin nương nương trách phạt."
Thẩm Hồi nghiêng đầu, nhìn nàng ta, nói: "Ngươi có thể đến chỗ ta để đòi lại công bằng, tính tình quá nóng nảy rồi."
"Nương nương dạy bảo đúng. Chỉ là bọn họ nói Vương Lai như vậy, nô tỳ nghe thấy liền muốn đánh người." A Hạ nói rất thẳng thắn.
Thẩm Hồi kinh ngạc. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: "Xuống dưới đi."
"Nương nương nhân từ không nỡ trách phạt, nô tỳ biết lỗi, xin tự phạt quỳ." A Hạ dập đầu, sau đó tự mình ra sân quỳ.
Trầm Nguyệt hỏi: "Nương nương, cứ để nàng ta quỳ vậy sao?"
Thẩm Hồi nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nói: "Nàng ta muốn quỳ thì để nàng ta quỳ đi. Ừm, đưa một chiếc áo bông qua đó."
Trầm Nguyệt rất nhanh liền phát hiện Thẩm Hồi có chút không tập trung, không biết lại đang suy nghĩ lung tung gì.
·
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hồi dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉnh tề, ngồi kiệu phượng mang theo đội ngũ ra khỏi cung, đến biệt cung đón Thái hậu. Biệt cung không gần, lúc đến nơi đã là hoàng hôn.
Quế ma ma bên cạnh Thái hậu đón Thẩm Hồi, bẩm báo: "Mời nương nương đến thiên điện nghỉ ngơi trước, hồi sức một chút."
Bà ta lại giải thích, Cẩm vương và Duệ vương đang ở chỗ Thái hậu nói chuyện.
Đi đường cả ngày, Thẩm Hồi sợ lạnh chỉ muốn hơ lửa cho ấm. Nàng vừa sưởi ấm trong thiên điện, vừa suy nghĩ về Cẩm vương và Duệ vương.
Cẩm vương và hoàng thượng là anh em ruột, còn Duệ vương cũng coi như là hoàng tử được tiên đế yêu thích.
Hoàng thượng ngang ngược vô đạo, khắp nơi đều có người nổi dậy tạo phản. Mà vốn dĩ là hoàng thân quốc thích, làm sao không có ý định thay thế.
Cẩm vương và Duệ vương đến thăm Thái hậu, chắc chắn đều có chút tư tâm.
Thẩm Hồi cũng mong muốn có sự thay đổi. Nàng thậm chí còn mơ hồ đoán được rằng sự thay đổi đó không còn xa nữa. Nếu hỏi nàng hy vọng ai làm hoàng đế, nàng cũng không rõ những vị thân vương và nghĩa sĩ kia ai sẽ là minh quân. Nếu nói về tư tâm, nàng đương nhiên hy vọng Dực nhi - con trai của nhị tỷ lên ngôi hoàng đế. Mặc dù đứa trẻ này hiện tại danh tiếng không tốt...
Thẩm Hồi càng nhíu mày, không khỏi nghĩ... Nếu Dực nhi giống phụ hoàng của nó thì sao?
Trong lòng Thẩm Hồi chùng xuống.
"Quế ma ma, Dực nhi đã ngủ chưa? Ta muốn đi xem nó trước."
Ánh mắt Quế ma ma có chút lảng tránh, mới thành thật bẩm báo.
Rất nhanh, Thẩm Hồi liền nhìn thấy Tề Dực bên hồ.
Nó đang cưỡi trên lưng tiểu thái giám, chơi đùa trên băng. Một tay nó nắm lấy sợi dây thừng buộc trên cổ tiểu thái giám, một tay ném pháo khắp nơi.
Quế ma ma đi tới, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ đừng nghịch nữa, qua đây bái kiến mẫu hậu."
Tề Dực liền ném pháo trong tay về phía Quế ma ma, nhìn thấy Quế ma ma né tránh, nó cười ha hả.
"Dực nhi." Thẩm Hồi đi về phía bờ hồ.
Tề Dực nhìn Thẩm Hồi từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi chính là tân hoàng hậu?"
Thẩm Hồi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm. Tiếng vó ngựa đều đặn nặng nề, nghe giống như quân đội.
"Ai đến vậy?" Tề Dực hỏi trước.
Đã có cung nhân vội vàng chạy đến bẩm báo: "Là chưởng ấn mang theo người của Đông xưởng đến, nói Duệ vương dính líu đến một vụ án lớn, đến bắt người!"
Tề Dực lập tức xuống khỏi lưng tiểu thái giám, chạy về phía trước.
"Điện hạ chậm một chút!"
Các cung nhân hầu hạ vội vàng đuổi theo.
Thẩm Hồi cũng đi theo về phía trước. Đến nơi, nàng nhìn thấy từ xa một vùng đèn đuốc sáng trưng.
Duệ vương không ở đó, trong sân, chỉ có Cẩm vương đối mặt với Bùi Hoài Quang.
"Cha nuôi!"
Tiếng gọi lanh lảnh của tiểu điện hạ phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong sân.
Thẩm Hồi kinh ngạc. Nàng trơ mắt nhìn Tề Dực chạy về phía Bùi Hoài Quang, nắm lấy vạt áo hắn gọi cha nuôi. Mà Bùi Hoài Quang chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, ánh mắt đó không khác gì nhìn đám tiểu thái giám đuổi theo sau hắn gọi cha nuôi.
Một ma ma khác bên cạnh Thái hậu đến truyền lời, mời chưởng ấn vào trong nói chuyện.
Sự xuất hiện của Bùi Hoài Quang khiến Thái hậu tạm thời không gặp Thẩm Hồi. Thẩm Hồi tạm thời ở lại biệt cung một đêm.
Thẩm Hồi cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nàng đi gặp Thái hậu, khi đi qua hành lang, từ xa nhìn thấy Bùi Hoài Quang ở cửa lớn, hình như sắp rời đi. Nàng vội vàng bảo A Hạ đi chặn người lại.
Thẩm Hồi đứng dưới mái hiên, nhìn Bùi Hoài Quang từ xa. Bùi Hoài Quang nghe A Hạ truyền lời, nhìn về phía này.
Thẩm Hồi siết chặt khăn tay trong tay, cố gắng đè nén sự căng thẳng. Nàng nhìn Bùi Hoài Quang đi qua sân, từng bước đi về phía nàng. Tuyết trên mặt đất bị hắn đạp lên phát ra tiếng ken két, cũng có bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi trên vai áo đỏ của hắn.
Khi Bùi Hoài Quang đi đến bậc đá trước mặt nàng, Thẩm Hồi đột nhiên không còn căng thẳng nữa.
"Nương nương gọi ta đến đây có chuyện gì?"
Thẩm Hồi đứng ở vị trí cao hơn, Bùi Hoài Quang ngẩng đầu nhìn nàng. Tuyết tích tụ trên mái hiên phản chiếu ánh sáng trắng, hắn nheo mắt lại.
"Ta có chút tò mò, điện hạ gọi chưởng ấn là cha nuôi, chưởng ấn cảm thấy thế nào?"
Chỉ vì chuyện này?
Bùi Hoài Quang khẽ cười, nói: "Con trai của hoàng đế gọi một hoạn quan như ta là cha, đương nhiên là vui sướng."
"Vậy... nữ nhân của hoàng đế sưởi ấm giường cho chưởng ấn, chưởng ấn có cảm thấy vui sướng không?"
[Tác giả có lời muốn nói]
①《Thiên Địa Âm Dương Đại Lạc Phú》②《Thập Sách》