Tống Chỉ nhắm mắt , dụi đầu   : 
 
“Ta là ông lão thì nàng chính là bà lão, ai cũng chẳng chê ai cả.”
 
Tên vô  .
 
Ta  xoa huyệt thái dương cho   xót xa: 
 
“Gần đây công việc   nhiều thế?”
 
Tống Chỉ chỉ : “Người  ở vị trí đó.”
 
Ta nghĩ đến những lời đồn ngoài phố, lo lắng : 
 
“Hiện giờ  quá nổi bật .”
 
Từ tận đáy lòng,  thấy sợ hãi.
 
Hoàng đế hiện giờ  đến tuổi chấp chính, còn Tống Chỉ thì vẫn chần chừ  chịu giao quyền, trong triều ngoài nội bắt đầu  tiếng oán thán.
 
 nếu  chịu giao quyền...
 
Với  phận như ...
 
Làm   thể  mạng rút lui?
 
Nhất là dạo  thủ đoạn của  ngày càng tàn độc, nhổ hết dòng  tới họ tộc khác, nhiều kẻ là danh môn thế gia. 
 
Tuy rằng đều  chứng cứ rõ ràng nhưng cái đám thế gia đó kết nối chằng chịt, giờ đều đang dòm ngó .
 
Ta    nghĩ gì.
 
Chuyện triều chính,  ở trong đó,  rõ hơn  nhiều.
 
Đôi lúc  hỏi,   né tránh, chỉ bảo  hãy tin . Lâu dần,   hỏi nữa.
 
Thỉnh thoảng  bên ngoài   là gian thần chuyên quyền,     dịu dàng thiện lương  mặt , cũng  chút hoang mang,  mới là con  thật của ?
 
Một ngày ,  hỏi : “Hoan Hoan, nàng  từng hận ai ? Ta  nàng báo thù.”
 
18
 
Ta  nhẹ: “Chàng  báo thù   .”
 
Mẫu   là kỹ nữ trong Tẩm Hoa Lầu. Khi  còn nhỏ, bà xinh  lộng lẫy,   sủng ái trong phủ.
 
 dù , Triệu thị vẫn luôn tìm cách  khó mẫu   trong  chuyện.
 
Mẫu   từng , đời  nữ nhân  khổ, Triệu thị cũng chẳng dễ dàng gì.
 
Bà bảo: “Giá như con là nam nhi thì  , còn  thể xông pha một phương trời.”
 
Sau , mẫu  thật sự sinh  một nhi tử.  mẫu   còn nữa, đứa bé cũng mất.
 
Ta mãi  quên  những chậu m.á.u,  quên  giọt lệ khô  nơi khóe mắt của mẫu .
 
Tới phút cuối cùng, bà vẫn thì thầm: “Hoan Hoan, con của mẫu     đây...”
 
Bà hiểu rõ hơn ai hết, phụ   là   thể trông cậy.
 
Năm đó nếu  lựa chọn, bà tuyệt đối   gả cho phụ  .
 
 bà  mang thai , bà  nỡ bỏ.
 
Bà : “Có con , cuộc sống sẽ  hy vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-hanh-chi/9.html.]
 
Còn ...  hận bản  ,  giam cầm cả cuộc đời bà.
O Mai d.a.o Muoi
Ta cũng hận bản , tin lời Tề Thải Vân, đưa bánh điểm tâm cho phủ y.
 
Ta quả thật là kẻ ngốc.
 
Trước   nghĩ, dẫu thế nào, chúng  vẫn là  một nhà.
 
Giờ đây,   với Tống Chỉ: “Nếu  rảnh tay thì đày phụ   đến vùng sâu xa một chút.”
 
Ta bổ sung: “Tốt nhất tịch thu thêm ít tài sản.”
 
Mấy năm qua, ông  sống quá sung sướng .
 
19
 
Từ  khi Tống Chỉ đày phụ   tới vùng đất hoang vu tận Quý Hạ, ngoài  bắt đầu  tin đồn rằng   thất sủng.
 
Còn nhi tức hờ của  Tề Thải Vân bỗng dưng  thỉnh thoảng đến tỏ vẻ hiếu thuận với .
 
Trang điểm lộng lẫy diêm dúa.
 
Nàng  thậm chí còn hỏi  cách   để hầu hạ phu quân cho .
 
Nói rằng Tiểu Cẩu Tử luôn chê nàng    thú vị, đầu óc cứng nhắc.
 
Nàng  cúi đầu,  ngọt: “Khoản  tỷ tỷ là cao thủ.”
 
Ta dùng nắp  nhẹ nhàng gạt lá : 
 
“Thải Vân, ngươi lỡ lời .”
 
Tề Thải Vân tiến lên, giọng thê lương: 
 
“Giờ phụ mẫu đều  còn ở kinh thành, tỷ  chúng  nên tương  tương trợ.”
 
Nàng  lấy  một chiếc khăn tay thêu hoa: 
 
“Nếu xưa   điều gì   với tỷ tỷ, hôm nay  xin tạ , mong tỷ tỷ rộng lượng tha thứ.”
 
Giọt nước mắt to như hạt đậu sắp rơi xuống thì Tống Chỉ trở về.
 
Thế là nàng  giữ nguyên khuôn mặt đẫm nước mắt, nhẹ nhàng  dậy hành lễ.
 
Đáng tiếc, Tống Chỉ giống như ,  ghét cái kiểu  lóc sướt mướt .
 
Một kẻ từ nơi tăm tối nhất  ,     thấu  cái trò diễn rẻ tiền ?
 
Hắn nhíu mày: “Kẻ khiến   phiền lòng, từ nay nàng đừng gặp nữa.”
 
Giọt nước mắt của Tề Thải Vân “tách” một tiếng rơi xuống.
 
Thảm thật, đáng thương thật.
 
Ta còn âm thầm vỗ tay khen cái miệng độc của phu quân nhà .
 
Có lẽ là quá đắc ý nên  nghiệp quật, đầu  bỗng choáng váng,   lảo đảo.
 
Sắc mặt Tống Chỉ lập tức căng thẳng, lập tức gọi phủ y.
 
Ta xua tay,  quan trọng, chuyện nhỏ thôi.
 
Tề Thải Vân bên cạnh    :