Phó Tân lộ vẻ  khổ: 
 
“Ngày xưa  chẳng để ý mấy chuyện .”
 
Khóe môi  khẽ run. 
 
Ta thấy Phó Tân  chỉ là kẻ vong ân phụ nghĩa, mà còn là  lấy oán báo ân.
 
A, nhất định là  phát hiện  chuyện  bỏ ba đậu . 
 
Với cái tính nghiêm túc như , rơi  tình huống  hổ đó, thật tiếc là    chứng kiến hậu quả.
 
  vẫn hiếu kỳ nên thò đầu  từ  lưng Tống Chỉ,   ý  gì hỏi: 
 
“Đêm tân hôn với Cố Văn Thải chắc vui vẻ lắm hả?”
 
Liều lượng đó đủ để cho bụng  bọn họ  "thanh lọc" vài tiếng liền đấy.
 
Nghĩ đến cảnh đó    bật . Quả nhiên, sắc mặt Phó Tân trông  kỳ quặc: 
 
“Hoan ,  tin ,  với Văn Thải   trong sạch.”
 
???
 
“Phó Tân, ngươi...   ?” 
 
Ta buột miệng, mắt  kìm  mà  xuống.
 
Phó Tân mặt đỏ bừng: “Hoan !”
 
Yên Hồng  đúng,  thể tin lời mấy tên nam nhân . 
 
May mà chuyện    kinh nghiệm,  thò nửa  , an ủi : 
 
“Không   ,    dạy ngươi.”
 
Vừa  xong, xung quanh  chợt lạnh hẳn , Tống Chỉ lành giọng: 
 
“Phu nhân để tâm đến chuyện phòng the của Phó đại nhân ghê nhỉ~”
 
Dù gì cũng là đứa trẻ do  nuôi lớn... Ta nghĩ trong lòng.
 
  vẫn còn ý thức cầu sinh, thấy Tống Chỉ rõ ràng  vui, liền vội vã lắc tay : 
 
“Không quan tâm,  quan tâm , thật đó, chẳng để tâm tẹo nào.”
 
Ta ghé sát  cằm : “Chuyện phòng the của phu quân,  mới để tâm đây.”
 
Phó Tân bên cạnh khẽ ho một tiếng,  bực   đầu : 
 
“Được   , ba đậu là  bỏ đấy, ai bảo ngươi gạt , coi như huề nhé.”
 
Phó Tân   vẻ khó hiểu: 
 
“Ba đậu gì cơ?”
 
Khoan ...  hỏi : “Đừng  là các ngươi  uống rượu hợp cẩn nha?”
 
Phó Tân gật đầu.
 
 là khúc gỗ mục mà.
 
Ơ, nếu thế thì hình như  cũng  cần tránh mặt  nữa ?
 
Thế là  hiên ngang bước  ngoài.
 
Phó Tân lúc  mới phản ứng : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-hanh-chi/7.html.]
 
“Là  bỏ ba đậu  rượu hợp cẩn hả?”
 
Ta liền khoát tay: “Không  ,    gì cả, đừng  vu oan cho .”
O mai d.a.o Muoi
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng “phụt” bật .
 
Hu hu,  chẳng  là tự nhận tội  ? 
 
Bực ghê.
 
Tống Chỉ ôm vai , dịu dàng : 
 
“Được , hiểu lầm thôi. Bổn đô đưa phu nhân về . Phó đại nhân, tùy tiện .”
 
Phó Tân  bước lên chặn .
 
Hắn : “Hỉ Hỉ bệnh .”
 
14
 
Yên Hồng tựa  khung cửa, giọng kéo cao: 
 
“Hỉ Hỉ bệnh  ?”
 
Sắc mặt Phó Tân căng cứng,  dám  .
 
Hắn xưa nay    dối.
 
Ta gạt tay Tống Chỉ : “Phu quân, để  xử lý chút chuyện cũ.”
 
Tống Chỉ gật đầu, hôn nhẹ lên má : 
 
“Đừng để vi phu đợi lâu.”
 
Ta  theo Phó Tân  hành lang bên cạnh: 
 
“Có gì cứ  .”
 
Phó Tân ngập ngừng một lát, : 
 
“Hôm đó  là thật lòng.”
 
Thì ? 
 
Ta thờ ơ đáp: “Chuyện qua , Phó đại nhân  cần để tâm nữa.”
 
Phó Tân  vẻ  cuống: 
 
“Ta   mẫu   ... với Cố gia...”
 
Ta chặn lời  : “Nếu Phó đại nhân chỉ để thanh minh chuyện đó thì  cần .”
 
Ta chớp mắt: “Vốn dĩ cũng là giả thôi mà.”
 
Thật   vốn chẳng  gả .
 
Từ nhỏ    với phụ   như thế, nhưng ông  bảo   bệnh.
 
Một nữ nhi xinh xắn thế , ông  nào nỡ để phí phạm.
 
Nhất định bắt  gả , mà Phó Tân thì  chịu cưới .
 
Ta tưởng  một công đôi việc, ai ngờ   chim ưng mổ mắt.