“Tỷ tỷ  giữ gìn sức khỏe.”
 
Ta vỗ vỗ tay nàng : “Lòng hiếu thảo của ngươi,  xin ghi nhận.”
 
Khả năng diễn xuất của nàng  đúng là học  từ Triệu thị.
 
Phủ y hấp tấp chạy , hai tay bắt mạch liên tục, mãi   lời nào, sắc mặt càng lúc càng trầm.
 
Khiến  cũng  lo lắng. Không  chứ, chẳng lẽ thật sự  chuyện?
 
Tống Chỉ     liếc phủ y, vẻ mặt hết sức căng thẳng.
 
Một lúc , phủ y run run cúi : 
 
“Phu nhân ... hỉ mạch.”
 
Giữa căn phòng yên tĩnh đến rợn ,  tiếng  hít sâu một .
 
20
 
“Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn còn dây dưa với Phó đại nhân?”
 
Tề Thải Vân kinh hô.
 
Vừa dứt lời, nàng  liền đưa tay bịt miệng, trông  vẻ vô cùng hối hận.
 
Ta chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ  sâu  đôi mắt như cuộn trào sóng lớn của Tống Chỉ, khẽ :
 
“Phu quân, tin .”
 
Tống Chỉ mặt căng cứng , giọng gắt:
 
“Đi, mời thêm đại phu, trong cung, dân gian, ai cũng , tất cả mời tới cho !”
 
Hắn    nữa, tự  phịch xuống một bên.
 
Ta  ngờ, tất cả đại phu đều chẩn đoán   mang thai.
 
Thật nực .
 
Nhìn sắc mặt Tống Chỉ ngày càng u ám,  đưa tay nắm lấy tay ,    tránh .
 
Hắn khàn giọng hỏi: “Là của Phó Tân ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Hắn  giận mà  bật :
 
“Vậy mà còn  gian phu khác? Tề Hoan Hoan, ngươi thật  bản lĩnh đấy.”
 
Ta : “Tống Chỉ,  bình tĩnh  .”
 
Hắn bóp cổ : “Là ai?”
 
Ta giải thích hết   đến  khác:
 
“Ta chỉ  , chỉ   thôi. Nhất định là bọn họ chẩn sai .”
 
Tống Chỉ đá  tên đại phu đang quỳ:
 
“Ngươi chẩn sai ?”
 
Các đại phu run như cầy sấy: “Đích thực là mạch hỉ,  sai.”
 
Rốt cuộc là sai ở ?
 
Ta lục lọi ký ức, chợt  đầu ,  thấy nụ   kịp giấu   khăn tay của Tề Thải Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-hanh-chi/10.html.]
 
Không ngờ,   một  nữa ngã  tay nàng .
O mai d.a.o Muoi
Nhìn Tống Chỉ đang bên bờ vực nổi điên,  ôm lấy tia hy vọng cuối cùng:
 
“Chàng tin  ?”
 
Hắn  , đôi mắt như đá quý tối sẫm trào dâng đầy giằng xé, cuối cùng, lắc đầu.
 
Ta thở dài.
 
Thì     nhầm .
 
“Nếu  , Tề Hoan Hoan xin  theo sự xử trí của cửu thiên tuế.”
 
Hắn  lưng bước , ánh nắng chiều tà kéo dài bóng dáng  đổ xuống  , lạnh lẽo thấu xương:
 
“Ngươi    đủ, thì cứ tới Tẩm Hoa Lầu mà ở với các hảo tỷ  của ngươi .”
 
Tống Chỉ mỉa mai:
 
“Cứ từ từ mà tận hưởng hương vị nam nhân cho thật .”
 
Ta  phản bác, mở miệng, cuối cùng chỉ thốt lên:
 
“Cũng là chốn  đấy.”
 
21
 
Đến Tẩm Hoa Lầu   mấy ngày, thì  nguyệt sự của  đến muộn cũng  xuất hiện.
 
Ta rên hừ hừ   giường trong phòng Yên Hồng, đau  .
 
Yên Hồng  khinh bỉ  vô dụng,  sai tiểu nha đầu nấu nước đường cho .
 
Ta cuộn  như con tôm nhỏ, than vãn:
 
“Hảo tỷ tỷ, nếu   tỷ,   sống  đây.”
 
Yên Hồng cáu:
 
“Chỉ vì một nam nhân thôi mà   nông nỗi  ?”
 
Ta  chui sâu hơn  trong chăn, ủ ê :
 
“Tỷ  gặp  nên  hiểu thôi.”
 
Yên Hồng hừ mũi:
 
“Bổn cô nương gặp nam nhân còn nhiều hơn     nguyệt sự đấy. Nghe lời tỷ, nam nhân  mà, chơi đùa thôi. Chơi chán  thì đổi.”
 
Kẻ  câu đó chắc  thể ngờ  một ngày  sẽ  một nam nhân trị đến  khiếp.
 
Ở Tẩm Hoa Lầu,  sống như cá gặp nước, Phương ma ma là cố nhân của mẫu  ,   Yên Hồng che chở.
 
Ta lẫn trong đám chim yến hót líu lo, ăn uống đánh bài, sung sướng vô cùng.
 
Thỉnh thoảng gặp  công tử trẻ tuổi khôi ngô, cũng  tỷ  trêu : 
 
“Có  thử một phen ?”
 
Ta hồ hởi  trêu ghẹo tiểu công tử,  vài câu là chán, trở về.
 
Luôn cảm thấy thiếu một hương vị gì đó.
 
Cho đến một ngày, Phó Tân tới, :