Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng đối phương nếu tốn thời gian suy nghĩ và sắp xếp cục diện như , nhất định sẽ dùng tên thật là Phương Hữu Đức, nếu sẽ quá lộ liễu, khả năng sẽ nghi ngờ là một cái bẫy.
Chỉ dùng tên giả, cố ý che giấu, mới thể chứng minh "Phương Hữu Đức" là thật.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Tô Vân Thiều sai.
Nước mắt của Tập Tú Lệ càng chảy nhiều hơn, đề cập tới chuyện tên thật, chỉ lóc hỏi: "Anh bạn gái cũng vợ, tại dối là gia đình, để thứ ba? Vì nào khi vui vẻ cho đang mang thai, cũng bắt phá ? Đã hai !"
Sâu trong nội tâm cô hai tiếng đối lập vang lên, một bên thì : Hai vô cùng khả nghi, lời họ chắc là sự thật, chứng cứ thể dễ dàng tin tưởng họ.
một bên khác : Chẳng lẽ trong lòng cô tồn tại nghi vấn ? Có lý do gì để tin họ chứ?
Tô Vân Thiều: "Bởi vì quen với tên Phương Hữu Đức , độc từ lúc còn ở trong bụng , trong đầu lúc nào cũng chỉ tu luyện và sự nghiệp, đến cả tay của khác giới còn nắm qua, còn cô quen gọi là ông chủ Phương , tên họ thật khác thường, tuổi tác hợp, còn mục đích ... Khả năng chỉ cô ."
Tập Tú Lệ:!!!
Sự thật quá mức chấn động khiến cho nước mắt của Tập Tú Lệ ngừng rơi ngay lập tức,"Cô đang bậy bạ gì thế? Người quen rõ ràng là , chính là gương mặt , đôi mắt , khuôn miệng , ngủ cùng nhiều như , thể nhận nhầm !"
Tô Vân Thiều gọi một tiếng "Đào Yêu", Đào Yêu mở ảo cảnh , biến cô thành dáng vẻ giống hệt Phương Hữu Đức, thậm chí còn giọng của Phương Hữu Đức.
"Ý của cô, là như thế ?"
Tập Tú Lệ liên tục hít khí lạnh, khiếp sợ sợ hãi, lùi vài bước, nắm chặt bình phong bên cạnh, thể mềm mại run rẩy, nước mắt càng rơi càng kịch liệt.
"Cô rốt cuộc là loại yêu quái gì? Vì tới trêu chọc ?"
" yêu quái, là ." Tô Vân Thiều gọi một tiếng "Đào Yêu", Đào Yêu xóa bỏ ảo cảnh, để lộ gương mặt thật sự của cô, là một thiếu nữ mười bảy tuổi khuôn mặt non nớt, nhưng thần thái lạnh lùng.
"Đây là đầu tiên chúng gặp , lẽ cô vẫn còn nhớ chứ?"
" nhớ cô." Tập Tú Lệ vẫn bám chặt lấy tấm bình phong như cũ, dám bước tới, mắt cá chân của cô bong như điều trị và chăm sóc nên nhanh sưng lên, nhưng dường như cô cảm nhận một chút đau đớn nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-893.html.]
"Cô là vị khách hôm từ chối đón tiếp và tiễn ngoài."
"Là ." Tô Vân Thiều gật đầu,"Cô còn nhớ rõ hôm khi bước , gì đó với cô ?'
Đã cả những cách vô nhân đạo nhất, Tập Tú Lệ hôm Tô Vân Thiều tìm tới cửa, hôm nay ngụy trang mà tới, cả hai đều là cố ý chứ?
"Có cho , thể để cô bước ."
Tô Vân Thiều gợi ý hướng dẫn từng bước: "Lý do là gì?"
"Người đó ." Tập Tú Lệ lắc đầu.
Mã Cảnh Huy đợi ngoài cửa lâu, thấy thế thì xuyên qua cánh của mà bay phòng, mặt Tập Tú Lệ từ từ hiện hình .
Mã Cảnh Huy mới hiện cái đầu chờ mà cất lời chào hỏi Tập Tú Lệ: "Quản lý Tập, cuối cùng chúng cũng gặp mặt !"
Tập Tú Lệ:!!!
Ma quỷ a —— cô sợ lo, kinh hoàng lo lắng, suýt chút nữa thở nổi mà ngất .
"Đừng ngất." Tô Vân Thiều đỡ lấy Tập Tú Lệ, ấn giữa lông mày của Tập Tú Lệ rót một chút nguyên khí cô .
Tập Tú Lệ rõ ràng dự cảm sắp ngất , nhưng dù thế nào cô cũng thể ngất , vì hung dữ hất tay Tô Vân Thiều , nhất định là do cô gái giở trò quỷ!
"Đừng nóng giận." Tô Vân Thiều xổm xuống, nắm lấy cái chân thương của Tập Tú Lệ, giúp cô cởi đôi giày cao gót khiến thấy mệt mỏi, còn đưa cái chân thương của Tập Tú Lệ đặt lên đầu gối của , dùng tay tụ nguyên khí giúp cô xoa bóp mắt cá chân sưng đỏ.
"Thả lỏng nào, mau sẽ đỡ thôi."
Tập Tú Lệ đối xử mà hoảng sợ, từng ai đối xử với cô như , loại cảm giác khiến cô cảm thấy quý trọng.
Cô từng trải qua cảm giác như , đó là khi cô vẫn còn ngây thơ ở bên cạnh ông chủ Phương, Tập Tú Lệ còn ngại ngùng bảo đó là đầu tiên của , ông chủ Phương cũng đối xử với cô nhẹ nhàng, luôn để ý cảm nhận của cô .