Thật giao long hề khiển trách Tô Vân Thiều, cũng chẳng quen, nhưng cô vẫn nuôi dạy hai bé rắn nhỏ như thế, thậm chí còn cho chúng sử dụng một chút tủy đá, là tệ .
Chỉ cần tổng thể sai, thì cần quá chú ý đến tiểu tiết gì.
"Cô nuôi dạy chúng ." Giao long khen ngợi cô.
Giọng điệu giống giọng của một trưởng bối.
Tô Vân Thiều dường như nhận điều gì đó: "Tiền bối, ngài là vị trưởng bối nào của Ngân Sương ?"
"Cô bé con nhà cô rõ ràng là đoán ." Giao long biến về dáng vẻ lúc đầu, dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Vân Thiều.
Nó nhấc móng vuốt lên rung chuyển bộ xiềng xích móng vuốt.
Những sợi xích gắn mặt đất và bốn phía vách đá đều bố trí trận pháp hoặc dán bùa chú, những tia sét đen và ngọn lửa đỏ nhanh chóng bò dọc theo những sợi xích, để những vết cháy cơ thể và móng vuốt của giao long.
Tô Vân Thiều thấy phía bụng giao long tổng cộng bốn chiếc móng vuốt, cô cũng thấy bốn chiếc móng vuốt đều những vết thương sâu, chẳng lẽ nó chỉ cần dùng một chút pháp thuật cũng chịu ảnh hưởng của cấm chế ?
Vậy lúc nó phá cấm chế để đưa cô đến đây, chẳng là càng thương nghiêm trọng hơn ?
Giao long thèm để ý đến những vết thương , nó rạp mặt đất,"Cô bé đoán sai , chính là cha của Ngân Sương và Bạch Sương, là ông cố ngoại của Vân Tiêu và Vân Đình."
Vân Tiêu và Vân Đình:!!!
Con ngươi co , họ yên lặng thu nhỏ trở cổ tay của Tô Vân Thiều, bọn họ dám thẳng ông cố ngoại.
Điều càng giật hơn còn ở phía .
Giao long : " cũng là con rồng duy nhất còn sót thế giới ."
Vân Tiêu và Vân Đình sững sờ, Bách Hiểu Thử đang một bên cắn hạt dưa hóng chuyện rơi cả hạt dưa, Đào Yêu thì kinh ngạc há hốc miệng, ba con quỷ sai trốn trong vòng tay gỗ hoè lẳng lặng thò đầu .
Đây chính là rồng! Liếc mắt một cái cũng tốn tiền đấy!
Tô Vân Thiều vội vàng lướt qua đỉnh đầu của giao long, quả thật là hề sừng, cũng giấu vết cắt sừng để , chẳng lẽ là do miệng vết thương khép ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-832.html.]
"Tiền bối, sừng rồng của ngài ?"
"Bị lấy ."
"Là Cố Trạch lấy sừng rồng của ngài ?"
" cũng con chuột cống c.h.ế.t tiệt tên là gì."
Bách Hiểu Thử: "..." Dù xúc phạm nhưng ở mặt rồng dám hé răng nửa lời.
Rồng Đen : " vốn tưởng rằng các chính là vật hiến tế do con chuột cống đưa tới huyết tế, cho nên cũng để ý, ngờ cảm nhận thở của Sương Nhi, cho nên lúc cô phá cấm chế mới âm thầm giúp đỡ một chút, đưa cô tới đây trò chuyện một lát."
Nó vốn Tô Vân Thiều quan hệ gì với Ngân Sương, mới thể mang theo vảy của Ngân Sương bên , ngờ nó còn thể thấy hai đứa chắt ngoại đang tung tăng nhảy nhót, cũng coi như đó là niềm vui ngoài ý , chẳng lẽ giống như , ở hiền thì gặp lành ?
Lại là huyết tế, Tô Vân Thiều nhíu mày.
Nghĩ đến Rồng Đen nhắc tới con trai của Ngân Sương đưa đến đây, đột nhiên cô cảm thấy ,"Tiền bối, cha của Vân Tiêu và Vân Đình đem huyết tế?"
Vân Tiêu Vân Đình lo lắng ông cố ngoại, cha của bọn họ...
Rồng Đen trìu mến hai đứa chắt ngoại mất cha mất từ nhỏ, thể cho chúng sự thật tàn nhẫn : "Con chuột cống c.h.ế.t tiệt chỉ vì lợi dụng , nhiều năm qua ông vẫn luôn dùng yêu nguyên của những yêu quái lớn mạnh để huyết tế, âm mưu khống chế , về lượng yêu quái còn nhiều cho ông chống đỡ huyết tế, cho nên hiện tại ông đổi sang hiến tế sống."
Đây cũng là lý do nó cho rằng nhóm của Tô Vân Thiều chính là vật tế mà Cố Trạch đưa tới huyết tế.
Tô Vân Thiều cảm thấy cha của Ngân Dực năm đó khả năng cũng c.h.ế.t sự đuổi g.i.ế.c của Cố Trạch, nếu sẽ để con trai rời xa lúc bản sắp gần đất xa trời như thế.
Hơn nữa... Cô vì kiếp gặp nhiều yêu quái như , trong khi kiếp cô chẳng gặp bao nhiêu yêu quái cả.
"Tiền bối, Cố Trạch tạo nhiều sát nghiệt khiến lòng căm phẫn tới như , vì Thiên Đạo trừng phạt ông ?"
Rồng Đen bất đắc dĩ thở dài: "Thế lực của Thiên Đạo yếu ớt, nếu , cô cho rằng vì giam cầm ở chỗ tới một ngàn năm."
*
Rồng Đen thế mà nhốt ở đây tới một ngàn năm!
Sau khi kinh ngạc qua thì Tô Vân Thiều cảm thấy nhiều chuyện thể tâm sự với Rồng Đen, chuyện thứ nhất chính là: "Tiền bối, ngài nhốt tại đây một ngàn năm, nhưng khi Ngân Sương c.h.ế.t còn tới bảy trăm tuổi, tính đến bây giờ cũng chỉ hơn chín trăm tuổi một chút mà thôi."