Trong thời đại hòa bình, dù tung mấy chục nghìn lá bùa bình an cũng chẳng thể dấy lên nổi chút gợn sóng nào trong thị trường cực lớn đó, dù chỉ xét trong một thành phố nhỏ, chứ đừng đến thời kỳ nội loạn của Huyền môn, cái thời mà khi c.h.ế.t lúc nào còn , thế nên mặc kệ trận bàn, bùa chú đắt cỡ nào cũng sẽ đồng ý vung tiền thôi. Vì thế, chuyện đây tập đoàn Cố thị dựa đó để đầu cơ trục lợi kiếm bộn tiền cũng là bình thường.
Anh : "Nhắc tới cũng lạ, con nối dõi của nhà họ Cố tuy nhiều, nhưng là hàng tinh chất lượng cao, quen rộng rãi, còn thành công trở thành nhà tài trợ cho Huyền môn. Quan hệ giữa họ và hầu hết các môn phái trong giới Huyền môn đều , thế nên dù nhà họ Cố nổi một thiên phú về Huyền môn thì vẫn tiếng trong giới."
Từ hơn hai trăm năm nay, nhà họ Cố từng xuất hiện một nào thiên phú về Huyền môn ư?
Tô Vân Thiều nhíu mày, thật sự quá liên tưởng tới chuyện nhưng thỉnh thoảng, linh tính của cô chuẩn c.h.ế.t !
"Vậy đầu nhà họ Cố hiện nay là ai?"
Bách Hiểu Thử : "Tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị - Cố Trạch, cũng là một trong những giám khảo của Đại hội tranh tài của giới Huyền môn năm nay."
Tô Vân Thiều cầm điện thoại lên, mới nhập thanh tìm kiếm bốn chữ "Tập đoàn Cố thị" lập tức xuất hiện vô các tin tức liên quan, trong đó một bức hình chụp đàn ông trông quen mắt.
Anh vươn tay , nhấn bức hình đó: "Nè, ông chính là Cố Trạch đấy."
, lẩm bẩm bằng giọng vui: "Mấy cô gái thời nay chỉ thích kiểu đàn ông độc , tài giỏi, tiền quyền, trong khi ông hơn bốn mươi, con cái đuề huề luôn . Không hiểu mấy trai thích, thích mấy ông chú lớn tuổi."
Tô Vân Thiều vẫn tỏ bình tĩnh như , thuần thục tắt màn hình điện thoại : "Sao mà chua thế, đừng bảo là cô gái thầm mến thích Cố Trạch đó nhé?"
"Người thầm mến?" Anh trố mắt chỉ tay , bằng giọng thể tin nổi: "Tô Vân Thiều, cô mở to hai mắt kỹ cho , đây cao một mét chín, vẻ ngoài trai lạnh lùng, sở hữu tận ba tiệm lẩu nướng con đường , hình dạng thật cực kỳ đáng yêu, thể dễ dàng nâng niu trong lòng bàn tay, xoa nắn sờ bóp. Thử hỏi cô gái nào thể nỡ lòng từ chối một giai mang hai phong cách khác biệt mềm mại, dễ thương lạnh lùng trai như chứ?"
Tô Vân Thiều câm nín vài giây gắp cho một nhúm nấm kim châm: "Ăn lẩu , sắp nguội mất ."
Anh : "..." Cô biến !!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-789.html.]
Trên núi Thanh Sơn, ít giám khảo và khán giả cố gắng nhịn trong lúng túng.
Quá trình giàu của tập đoàn Cố thị tồn tại nhiều vết nhơ, cũng đẫm máu, là việc thể tự tiện đem bàn tán, thế mà giờ một con yêu quái hamster toạc mặt trong thiên hạ, nên cũng vô cùng ăn ý mà sang sắc mặt của Cố Trạch.
Kỳ Hồng Liên híp mắt, đánh giá giai màn hình bằng giọng cực kỳ lả lơi: "Mét chín bên thì thấy đấy, nhưng mét chín bên thì ."
Cao Nhiên tiếp lời của bà nhưng ngại cho bầu khí ở hiện trường nên thể đáp : "Kỳ Môn chủ, chuyện phù hợp với trẻ em ."
"Những đang ở đây đều là trưởng thành cả, dù bây giờ đối tượng nhưng nghĩa là gà tơ chứ, thì gì mà thể ?" Biểu hiện của Kỳ Hồng Liên quá phóng khoáng, tựa như chuyện mà phần lớn đề cập tới trong các cuộc trò chuyện hằng ngày chẳng khác những việc bình thường như ăn cơm, uống nước , điều khiến cho một đàn ông như Cao Nhiên trông vẻ sợ tới sợ lui.
Đông Nguyên: "Kỳ môn chủ, tư tưởng của dân trong nước vẫn thoáng đến mức thể thản nhiên bàn về chuyện đó trong một dịp trang trọng thế ."
Dư Hướng Hòa: "Thực sắc tính dã*, đồng ý với quan điểm của Kỳ môn chủ."
*Thực sắc tính dã: Đây là một câu của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham ăn uống và t.ì.n.h d.ụ.c là bản năng của con .
Viên Chân: "A Di Đà Phật, sắc tức thị , tức thị sắc*."
*Sắc tức thị , tức thị sắc: Một câu kinh, học thuyết của Phật giáo, thể hiểu nôm na là sự vật, sự việc là nó mà cũng là nó.
Đặng Hán Đô: "Ngay mặt đại sư Viên Chân mà mấy thứ , mấy thật..."
Dàn ban giám khảo cứ một câu một câu lái cuộc trò chuyện sang chủ đề khác, đồng thời cũng dòm chừng qua phía bên cạnh thì phát hiện hình như Cố Trạch nổi giận.
Tuy Cố Trạch vẫn giữ nụ môi nhưng thật dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Tào Kì: Trong ba ngày, con yêu quái hamster chết.