Tô Vân Thiều thấy giờ vẫn còn cách thời gian bọn họ hẹn một lúc lâu, cô tới đó đợi, thế nên cầm đũa lên: "Gọi một ít thịt và rau củ quả tươi ."
Anh quét mã chọn món ăn hết vài phút, còn gọi thêm cả một vài món ăn đặc trưng của quán mà thích ăn nữa: "Không cô mang theo tiền hả? Định dùng bùa để tiền ?"
" mang theo thẻ." Tô Vân Thiều .
Thấy mất một cơ hội để kiếm bùa, tiếc rẻ mà chậc lưỡi, động tác chọn đồ cũng nhanh hơn, thậm chí còn thời gian rảnh rỗi xem tin nhắn mà khác gửi tới.
" trò chuyện với cô lâu thế , cô mời ăn một bữa vấn đề gì chứ nhỉ?"
Trên mặt Tô Vân Thiều để lộ chút tình cảm nào, cô : " chỉ mời các chị em gái xinh đáng yêu ăn thôi."
Anh : "..." Đồ khó ưa! Không ngờ cô phân biệt giới tính như !
Bách Hiểu Thử ngẩng cằm lên, cố ý chớp chớp mắt vẻ dễ thương: "Lông xù đáng yêu ?"
Tô Vân Thiều : "Lông xù một mét chín đáng yêu á? Rốt cuộc tự dối lừa lương tâm tới thế nào mới thốt câu như thế?"
Anh mở khóa điện thoại, tìm một tấm hình trong album ảnh đưa cho Tô Vân Thiều xem.
Đó là một con Hamster nhỏ màu trắng, đỉnh đầu nhúm lông màu xám, béo ú, trông mắt, hai cái móng vuốt nho nhỏ ôm lấy hạt dưa lớn bằng tầm nửa nó, đôi mắt đen láy chằm chằm ống kính, bộ lông bông xù khiến thốt lên thật MUỐN XOA quá !
Tô Vân Thiều:???
"Đây là hả?"
Anh gật đầu: "Thế nào? Đáng yêu lắm đúng ?
"Thật một vấn đề hỏi từ lâu , bản thể của chỉ lớn chừng đó, rốt cuộc tại thể cao tới một mét chín ? Chẳng lẽ nhồi một đống sữa tươi bổ sung canxi và điên cuồng phơi nắng hả?" Nếu biện pháp , Tô Vân Thiều cũng áp dụng cho bộ mấy nhóc yêu quái ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-787.html.]
Bách Hiểu Thử: "..." Cô !
Trong tiệm lẩu nhiều như , cô thể nào bắt biến về hình dạng Hamster nhỏ bàn ăn lẩu , coi như nể mặt bản thể dễ thương của , Tô Vân Thiều miễn cưỡng mời ăn chực một bữa.
Sức ăn của cô vốn lớn, giờ lải nhải gì mà nhúng nước sôi mấy giây mới ăn, nhân lúc khác chú ý mà đút cho Vân Tiêu Vân Đình ăn một chút, thật sự bận c.h.ế.t .
Trên núi Thanh Sơn, Hằng Bình gọi điện thoại tử đang chạy tới tiệm lẩu cần nữa.
Sau khi ông cúp máy, mấy trong ban giám khảo cũng thuận tiện hàn huyên về chuyện thiết liên lạc.
Kỳ Hồng Liên : "Trong thời đại tiên tiến mà Đại hội tranh tài của giới Huyền môn còn yêu cầu thí sinh nộp điện thoại thì , lẽ cũng đến lúc sửa quy tắc cho kịp thời đại nhỉ?"
Đông Nguyên : " thế, bây giờ điện thoại chỉ mỗi chức năng gọi mà nó còn thể định vị và thanh toán, để thí sinh ăn cơm chùa cũng lắm ."
Dư Hướng Hòa : "Giao điện thoại , mấy thí sinh cũng thể nào liên lạc với , tự dưng hiệu suất việc giảm xuống."
Bất lợi của việc giao nộp điện thoại thể hiện rõ trong vòng bán kết là tại vì thôn Cổ quá lớn, mấy bước là tìm .
khi bước vòng chung kết, còn bắt đầu bao lâu thì chỗ nào cũng thấy bất tiện.
Ba bọn họ đều học trò và con cái tiến trận chung kết, nếu sẽ khiến cho rằng bọn họ đang tranh thủ điều kiện lợi cho học trò và con cái của . nếu là một bất kỳ liên quan gì tới các thí sinh dự thi - Cố Trạch đề xuất thì cảm giác còn giống như nữa.
Cố Trạch : " là việc thí sinh thể liên hệ cũng như giúp đỡ lẫn quả thật tiện cho lắm. Bây giờ bọn họ đều mang theo máy phim và micro, mỗi tiếng cử động đều chịu sự giám sát của chúng , chẳng bằng trả điện thoại di động cho bọn họ luôn cho ?"
Gần trăm năm nay, Tập đoàn Cố Thị vẫn luôn là nhà tài trợ cho Đại hội tranh tài của giới Huyền môn, chi phí ăn ở và tiền thưởng cho ba hạng đầu tiên phần lớn đều do Tập đoàn Cố Thị bỏ vốn, ai dám xem nhẹ ý kiến của kim chủ.
Mặc dù Hằng Bình cảm thấy Đại hội tranh tài của giới Huyền môn do phái Thanh Sơn bọn họ ban tổ chức mở tiền lệ thì lắm, nhưng ông cũng nể mặt nhà tài trợ, ai bảo năm nay bộ phần thưởng của ba hạng đầu tiên đều là do Tập đoàn Cố Thị cung cấp chứ?
"Nếu trong ban giám khảo đều cảm thấy điện thoại sẽ thuận tiện thì tạm thời cứ đổi quy tắc xem ."
Mọi trong ban giám khảo nhất trí gật đầu, ngay cả Đặng Hán Đô – tu hành tự do vẫn luôn im lặng trong suốt cuộc tranh tài, thèm đếm xỉa tới những việc khác, cũng đồng ý.