"Rầm—" Một đòn sét trời nữa giáng xuống.
Thiện Nhi nhếch nhác lăn khỏi cơ thể của Thiện Nhi áo đỏ, Tô Vân Thiều bắt lấy ném lưng, đúng lúc Tuệ Tâm lao tới đỡ lấy.
"Vẫn còn một đòn nữa."
Đây đúng thật là đòn cuối cùng , thời gian tích tụ của nó coi là dài nhất của hôm nay, vẻ như nó sẽ đặt dấu chấm kết thúc cho hành động ngày hôm nay.
Mà lúc , Thiện Nhi áo đỏ sớm mặt đất, khắp đầy vết thương, ánh mắt đờ đẫn, âm khí tiêu tán, hình thái cơ thể lúc ẩn lúc hiện, ngay cả năng lực hiện cơ bản nhất cũng thể duy trì nổi.
"Chị Ngạc Nhi, chị kiên trì thêm một chút nữa thôi!" Thiện Nhi theo bản năng định xông đến chắn sét trời cho Thiện Nhi áo đỏ nhưng Tuệ Tâm, Quách Uyển Thanh và những khác ngăn .
Tuệ Tâm: "Thiên Đạo cho phép."
Quách Uyển Thanh: "Em đừng qua đó, chọc giận Thiên Đạo sẽ chỉ cô thương nặng hơn thôi."
Thiện Nhi thể kiềm chế bản .
Thiện Nhi Thiện Nhi áo đỏ đang mặt đất, đó Tô Vân Thiều đang ở một bên ngẩng đầu ngước lên bầu trời, trong đầu cô bé bỗng lóe lên một suy nghĩ mà ngay cả cô bé còn thể tin nổi: Có chị Vân Thiều thể cứu chị Ngạc Nhi ?
Có câu rằng khi c.h.ế.t sẽ thấy đèn kéo quân, bên trong là hồi ức cả cuộc đời của họ, một cái chớp mắt ngắn ngủi thể thấy vài chục năm.
Thiện Nhi áo đỏ là quỷ, cô cũng thấy.
Cô để hết những hồi ức trong cuộc đời cho Thiện Nhi, còn thì giữ hết những ký ức và cảm xúc tiêu cực cho nên thể những ký ức mà Thiện Nhi thống hận nhất, sợ hãi nhất, thể chấp nhận nhất đều tập trung cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-765.html.]
Thiện Nhi với vợ chồng quản lý thôn rằng cô hầu thông phòng cho , ba ruột của cô đáp bằng một cái tát.
Quản lý thôn bực : "Mình nhận năm mươi lượng của thì con gả thì gả, gả cũng gả!"
Vợ quản lý thôn khuyên bảo cô con gái bà từng nâng niu hơn mười năm trong lòng bàn tay rằng: "Tính mạng của cả nhà trong lòng bàn tay chủ nhân, đắc tội , con nhận mệnh . Gả cho chủ nhân cũng gì là , với tư sắc của con thì chắc chắn thể trụ vững trong lòng chủ nhân, đến lúc đó còn sợ sống yên ?"
Bởi vì từ chối như thế, vợ chồng quản lý thôn sợ cô chạy trốn nên nhốt cô .
Thiện Nhi chỉ thể thấy quang cảnh qua cửa sổ cùng với ruột ngày ngày tới đưa cơm, ngày qua ngày nhớ hồi ức năm năm với Thiết Đản ở chỗ cối xay bột, tịch mịch chờ đợi trong lòng khi nào thì trở về .
Mỗi vợ quản lý thôn tới đều sẽ tận tình khuyên bảo cô nên theo mệnh , đừng ước mong vợ khác gì. Bà nhiều đến mức Thiện Nhi thể thuật thiếu một chữ.
Tuy là như thế nhưng vợ quản lý thôn cũng chỉ kiên trì một tháng đầu tiên, từ tháng thứ hai nhờ cô đầu bếp đưa cơm sang cho cô , đó thì tới nào nữa.
Cho tới mùa hè năm , cả nhà chủ nhân tới đây tránh nóng như thường lệ.
Vợ quản lý thôn bao lâu xuất hiện hôm nay tới đây, đưa quần áo mới cho Thiện Nhi, giục cô mau tắm rửa sạch sẽ, đưa cho cô xem tờ hướng dẫn về tình dục, dẫn cô tới sân của chủ nhân, ân cần chu đáo như má mì thanh lâu.
Thiện Nhi đàn ông còn lớn tuổi hơn cả ba nhưng chăm sóc kỹ lưỡng nên trông quá già. Cô hèn mọn quỳ xuống mặt đất, nhút nhát ý nghĩ chân thực của : "Lão gia, xin ngài thương xót buông tha cho , gả cho vợ, thể nào hầu thông phòng cho ngài ạ."
Thiện Nhi ngu ngốc đến mức bảo là thích khác. Cô một đàn ông nào thể chấp nhận việc thấy con gái để ý thích đàn ông khác , cảm giác khác gì cắm sừng đàn ông đó, thể nào chịu nổi.
Lão gia cảm thấy khá là thú vị, gã nhéo cằm Thiện Nhi, càn rỡ quan sát vẻ đáng thương nhu nhược của cô : "Ô? Em vợ cả của cơ ? Tuổi còn trẻ thế mà dã tâm hề nhỏ nha."
"Không !" Người Thiện Nhi thích là Thiết Đản, vốn dĩ cô thích đàn ông già nua , cô cũng cần vị trí vợ cả.
Cô cố chịu cảm giác sợ hãi, lời mà nghĩ nghĩ nhiều : "Thiện Nhi chỉ mong gả cho một đàn ông bình thường, Thiện Nhi dám trèo cao lên tận lão gia ạ."