Lúc khi ở nghĩa trang, bé mập dùng hình của để b.ắ.n tim nhận vô biểu cảm nên lời của tất cả những mặt. Thế nên ngay lúc nó đổi thành dùng hai xúc tu nhỏ tạo kí hiệu b.ắ.n tim, nháy nháy đôi mắt đen nhánh bé tí tỏ vẻ đáng yêu của .
Ông lão: !!!
Ông lão kích động đến mức trực tiếp phắt dậy từ ghế, đó bổ nhào đến mặt Tô Vân Thiều, ghé sát khuôn mặt già nua nhăn dúm dó gần bé mập.
Không kịp phòng , bé mập dọa sợ đến mức ngã bệt xuống. Nó im trong lòng bàn tay của Tô Vân Thiều, trông vẻ ngốc.
Cổ Âm Dương vốn xem bé mập là em trai của . Vừa thấy tình hình như liền vội vàng lăn qua, dùng che chắn cho em trai khỏi ông lão biểu cảm cổ quái dù cho hình nó nhỏ hơn bé mập nhiều nên căn bản chẳng che chắn gì.
Tô Vân Thiều chợt ý thức việc ông lão sẽ nhận nó là loại cổ nào liền dùng tay che , tránh để ông lão thấy: "Ông ơi, ông nó sợ ."
"À! xin cháu nhé!" Ông lão lập tức xin cô, bên trong đôi mắt già chất chứa đầy khao khát: "Này cháu, cháu thể để ông bé mập thêm một chút ?"
Tô Vân Thiều vẫn giữ nguyên tư thế dùng tay che chắn cho Cổ Âm Dương và bé mập trong lòng bàn tay: "Ông nó ?"
Ông lão: "Nếu như hình dáng của nó giống một con tằm giống một con ốc sên màu trắng vỏ thì thể là ông nó."
Sau khi chắc chắn những đặc điểm mà ông lão miêu tả vô cùng phù hợp với đặc điểm bé mập, Tô Vân Thiều bỏ tay để ông lão thể rõ.
Sau khi ông lão cẩn thận một lượt thì lập tức thở dài: "Quả nhiên là nó, bé mập chính là Cổ thần mà thôn Cổ chờ đợi hơn bốn trăm năm qua."
Tô Vân Thiều:???
Bé mập:???
Những đang xem phát sóng trực tiếp:???
Những lời của ông lão cho cảm giác thở của chuyện từ thời xa xưa, đều nín thở yên lặng lắng .
"Không ngờ Cổ Thần mà mấy trăm trong thôn Cổ chúng chờ đợi hơn bốn trăm năm sinh ở bên ngoài." Ông lão quỳ xuống, ánh mắt bé mập hiền lành bao, ánh mắt Tô Vân Thiều cảm kích bao,"Cảm ơn cháu mang nó về."
Tô Vân Thiều, bắt bé mập từ trong quan tài: "..." Cảm thấy chột .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-713.html.]
Khách quan mà cũng coi như cô công mang nó trở về.
Nếu cô nghĩ ý tưởng dùng năm quỷ khiêng quan tài ngoài, nếu nhanh tay lẹ mắt ném Cổ Âm Dương , thì khả năng bắt bé mập.
Chỉ là nơi bắt bé mập là phần mộ tổ tiên của dân thôn Cổ, loại chuyện đào mộ cũng khó mà .
Tô Vân Thiều hổ : "Vừa bọn cháu xem một vòng quanh đây thì gặp bé mập." Ừm, ngắm phong cảnh phần mộ tổ tiên cũng là phong cảnh nha.
Ông lão: "..."
Không gì ngoài thở dài,"Thôn Cổ chúng mỗi ngày đều nhiều qua trong thôn, mà một nào gặp bé mập, mà cháu mới ngoài một chuyến gặp nó, chỉ thể rõ giữa cháu và nó duyên.
Tô Vân Thiều thầm : Đó là bởi vì mấy đuổi kịp tốc độ chạy trốn của bé mập đó.
"Ông , ông gọi bé mập là Cổ Thần ?"
Ông lão: "Chuyện kể từ hơn bốn trăm năm ..."
Hơn bốn trăm năm nơi đây cũng gọi là thôn Cổ, khi đó nơi là thôn trang của một gia đình giàu ở bên ngoài, ngay cả một cái tên cũng .
Trong thôn nhiều hầu, bọn họ phụ trách quét dọn cùng trông coi thôn trang, nhưng chủ yếu nhất vẫn là nông, quản lí thôn sẽ bán bộ lương thực và lá thu hoạch trong năm giao cho chủ nhân.
Vào thời điểm đó, những hầu ký khế ước bán , thể vì một câu tùy ý của chủ nhân mà đánh chết, mạng sống chẳng đáng nửa xu, thậm chí con cái mà họ sinh cũng trở thành hầu trong thôn.
Nếu may mắn gặp chủ dễ tính thì cuộc sống của họ trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng nếu gặp hà khắc thì phận càng bi thảm hơn gấp bội phần.
Điều may chính là hơn bốn trăm năm , nơi gặp một chủ vô cùng tàn bạo.
Đối phương tịch thu hết bộ của cải mà thôn trang thu hoạch về tay , chỉ cấp cho hầu loại gạo và lương thực dở nhất, rẻ tiền nhất, trả tiền lương, phát quần áo chăn mền, cả nhà hầu chen chúc một chiếc giường, đem hết bộ quần áo ít ỏi đắp mới thể miễn cưỡng vượt qua mùa đông lạnh giá.
Ban đầu trong thôn còn nông dân tới thuê, thấy ông chủ vẫn dùng lương thực thế tiền công, liền thu dọn đồ đạc chạy trốn suốt đêm, những còn ở nếu vì chịu khế ước bán thể trốn, thì cũng là bởi vì tiền nên thể trốn thoát .
Người hầu ký khế ước bán thì dù c.h.ế.t cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới, chịu đói chịu lạnh, quan viên cũng để ý đến, rơi cảnh chỉ thể trách bản mà cắn răng nhẫn nhịn cho qua.