"Bùm ——"
"Bùm ——"
"Bùm ——"
Bảy tiếng sét vang lên liên tiếp, đập tan giấc ngủ của tất cả những kẻ đang  trong những túp lều bạt kiểu Mông Cổ.
Tất cả những kẻ săn trộm đều ngước lên  vết cháy  lều bạt do  sét đánh,  một lúc mới  ai đó phản ứng  hét toáng lên: "Còn ngây  đấy  gì nữa? Mau chạy  dập lửa !"
Tô Vân Thiều kết thủ quyết: "Gió!"
Gió nổi lên tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa, ngọn lửa nhỏ ban đầu dần  gió thổi lan sang những ngôi lều bạt còn , lửa cũng rơi lên  bọn săn trộm và những tấm da thú, bắt đầu cháy lớn dần.
Lúc , tất cả những kẻ bên trong lều đều sắp  thiêu cháy, chẳng còn kẻ nào buồn quan tâm tới việc cứu những tấm da thú  túp lều bạt nữa. Bọn chúng vội vàng chạy  ngoài,   thấy nước  lao vội tới hất nước lên , thậm chí còn  kẻ ngã lăn lên vũng nước. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Những bộ da thú   xử lý cùng các dụng cụ lột da  vứt vương vãi khắp nơi, một   ném  trong lều bạt, một   rơi lung tung  mặt đất,  lộn xộn. Có kẻ chạy  cẩn thận vấp  mấy thứ  mà ngã lăn, ngã vồ, đau đớn hét toáng lên.
Có kẻ khôn ngoan hơn, chạy  bãi cỏ  lăn cả  lên cỏ để dập lửa.
Mỗi một   , Tô Vân Thiều  gọi một tiếng sét tới. Cứ mỗi một  ngã xuống là  một quả bóng nước  ném , tránh cho mấy kẻ   thiêu c.h.ế.t   dồn tội nghiệt lên  cô.
Vì những kẻ  mà để  dính tội nghiệt thì thật  đáng.
Vân Tiêu và Vân Đình dùng đuôi rắn kéo lên những kẻ  ngất  đất , chất  thành một đống. Kim Trường Không  đào sẵn một đống đất, còn Nhu Mễ thì chịu trách nhiệm nhét bùn đất  miệng mấy tên săn trộm .
Tô Húc Dương  xử lý đám   như bốn tên săn trộm  bắt lúc , trói bọn chúng  như heo. Để tránh  khi cảnh sát tới bọn chúng  thể chạy trốn mất.
Những thật  may,  xe của bốn tên săn trộm  bắt  đó chẳng  bao nhiêu dây thừng và bao tải cả, đành  dồn mấy tên   một góc   tính .
"Các  em, mau dập lửa!"
"Mang vải tới đây!"
"Súng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-673.html.]
Những  ở trong lều bạt cuối cùng cũng nhận  điều bất thường ở bên ngoài, bọn chúng vội vàng chạy  tìm súng.
 s.ú.n.g của bọn chúng   Tuyết Phong nhân lúc hỗn loạn lấy  hết , giờ chỗ s.ú.n.g  đang  chất thành một đống  lưng Diêm Vương, ai dám xông lên cướp s.ú.n.g  mặt Diêm Vương thì đúng là chẳng khác nào treo cổ tự sát.
"Ah-"
"Á-"
"Ố-"
Hơn một trăm năm mươi   lượt  tóm sạch,  một ai lọt lưới.
Có quá nhiều , sẽ mất  nhiều thời gian để trói họ , điều  khiến nhóm Tô Vân Thiều cảm thấy khá lo lắng.
Tô Húc Dương lo lắng đến nhăn mặt: "Chúng  còn  gấp rút  đến những địa điểm tiếp theo, bây giờ chúng     mới trói hết  đám   mà vẫn tiết kiệm  thời gian đây?"
Nếu đàn báo tuyết của Tuyết Phong  ở đây, họ sẽ  ít nhất hơn hai mươi trợ thủ giúp đỡ, nhưng Tuyết Phong dẫn con trai  theo Tô Vân Thiều và xử lý đám săn trộm còn ,  thể dẫn cả đàn  theo, vì thế họ  để những con báo tuyết còn  trở  nơi cũ để tiếp tục sinh sống .
Nếu , mang theo hơn hai mươi con báo tuyết  cùng sẽ quá phô trương, ai   cũng nhận  điều bất thường, mà Tuyết Phong thì  thể  đầu đàn mãi , vì thế cả hai bên  chia tay  thôi.
Vân Tiêu ngây thơ hỏi: "Chúng   thể bẻ gãy hết tay chân của bọn chúng ?"
Vân Đình giương đuôi, nóng lòng  thử: "Anh  đúng, nếu chúng  bẻ gãy hết tay chân của bọn chúng thì bọn chúng sẽ  thể chạy trốn  nữa, ,  nghĩ  ý kiến thật !"
Nhu Mễ cảm thấy ý kiến   : "Chúng  đang gấp, đây quả là cách nhanh nhất."
Kim Trường Không dang rộng đôi cánh khoe trọn bộ vuốt đại bàng của  ,"Hình như  chẳng   việc gì?"
Tuyết Phong giơ chân  lên  bẻ gãy tay chân của lũ săn trộm: "  thể  ."
"Các   ." Chưa bao giờ Tô Vân Thiều cảm thấy việc giáo dục cho yêu quái  quan trọng như lúc ,"Các  bây giờ  thì vui lắm, nhưng  nghĩ tới việc các    sẽ khiến cho những bác sĩ và cảnh sát  thêm bao nhiêu vất vả  ?"
"Vốn dĩ cảnh sát chỉ cần lùa   trong xe như lùa heo lên xe là .  nếu lũ săn trộm  bẻ gãy hết tay chân, cảnh sát cần  khiêng từng  một lên xe. Hơn một trăm năm , cho là tính ít nhất , thì bình quân mỗi tên cũng nặng  sáu mươi cân, khiêng  hết bằng đó  lên xe  mệt bở  tai , bắt về xong còn  đưa chúng tới bệnh viện chữa trị nữa chứ."
Năm con yêu quái  nghĩ cách giải quyết nhanh chóng : "..." À, phiền phức như  ?