Để hai bé dễ thương ở  đây nếu như xảy  chuyện gì thì cô  đến cứu viện cũng  kịp mất.
Không còn cách nào khác, Tô Vân Thiều chỉ  thể nhờ Diêm Vương mở quỷ môn  để cho hai  em tạm thời trốn xuống địa phủ,  khi qua đợt sống gió   thì  về.
Do cơ thể chúng quá lớn nên  khó giấu, nếu như biến nhỏ  một chút thì cô  thể nhét trong túi, vẽ thêm lá bùa nữa thì ai mà tìm  cơ chứ?
Lúc cô đang suy nghĩ thì bỗng  thấy tiếng gió phần phật ở phía .
Rắn vàng trườn tới với tốc độ cô  từng thấy, loạt xoạt trườn về đây, quăng bọc đồ ngậm trong miệng xuống, cái đuôi đặt lên cổ tay của Tô Vân Thiều,  đó bùm một tiếng biến thành một chiếc vòng tay khắc hình trăn vàng.
"Anh trai ngốc nghếch, mau qua đây!"
Ánh mắt Vân Tiêu phát sáng như ruby, nó học theo y như đúc cũng biến thành một chiếc vòng tay khắc hình trăn bạc.
Hai chiếc vòng tay vàng bạc khắc hình trăn vàng trăn bạc giống  đeo  cổ tay mảnh khảnh trông  xinh .
Tô Vân Thiều: "..." Ủa! Vân Đình  chào tạm biệt cô là vì để mau chóng trở về hang ổ thu xếp hành lý hả?
"Vân Đình, em đem theo gì thế?"
Vân Đình: "Chi phí ăn uống."
Tô Vân Thiều nào   định nghĩa phí ăn uống của loài trăn là gì ? Cô mở cái túi sạch sẽ   , mới liếc một cái  lập tức đóng .
"Vân Đình, em lấy   nhiều ngọc và đá quý như  hả?"
Vân Đình  tự hào: " là một con trăn  chí khí,    sẽ biến thành rồng cho nên mới tập quen với thói tích cóp bảo vật của rồng , như   bình thường đúng ?"
Vân Tiêu gật đầu: "Anh, cũng thích."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô hít một  thật sâu, mò trong túi tóm lấy bé nhân sâm rõ ràng  mới chui từ  đất  nên   vẫn còn dính bùn: "Còn cái thứ  là gì nữa đây?"
Vân Đình: "Lương thực dự trữ."
Vân Tiêu: "Thuốc."
Bé nhân sâm "Oa" một tiếng  lụt nhà, nước mắt tuôn  lã chã.
Tê tê nhỏ l.i.ế.m nước mắt của nó, nếm  vị đắng của nhân sâm nên mặt nhăn , chê bai  ngoắt đầu .
Thấy nó như , bé nhân sâm càng  lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-473.html.]
*
Bé nhân sâm chỉ  một cái đầu  trụ và bốn chi, miễn cưỡng cũng coi như là  hình , kích thước  lớn lắm,  tiếng   vẻ vẫn còn là con nít.
Cũng chẳng  nó xui xẻo tới  mà  mới biến thành bé nhân sâm   Vân Tiêu và Vân Đình theo dõi.
Tô Vân Thiều chuyển từ động tác nắm chặt qua nâng lên, ôm lấy củ nhân sâm nhỏ xíu chỉ bằng nửa bàn tay  lớn  lên, an ủi nó: "Chị  ăn em , đừng ."
Bé nhân sâm mở đôi mắt đen nhánh nho nhỏ như hạt đậu , trong đó vẫn còn vương nước mắt: "Thật ?"
Vân Đình nhanh chóng trả lời: "Lừa mày thôi."
"Oaaaa" Bé nhân sâm gào to miệng, tiếng   mới phát    một ngón tay của Tô Vân Thiều chặn .
"Bây giờ chúng   chạy trốn giữ mạng, nếu em  lớn khiến   tìm  tới đây, bọn chị sẽ vứt bỏ em đó. Tới lúc  chẳng  là em sẽ  đem  phơi khô  cắt khúc  là cứ thế  bỏ  nồi nấu canh cho tươi ."
Bé nhân sâm  dọa sợ đến mức  nấc lên, nó  ợ   cam đoan: "Bé   nữa, hức, đừng ném bé , hức, bé    cắt thành miếng đem  nấu canh, hức!"
Tô Vân Thiều  qua hai con trăn màu vàng và bạc đang quấn thành cái vòng tay  cổ tay   hỏi: "Bé nhân sâm còn  cha    chị em gì ?"
Nếu  thì cô  thể thả nó về đoàn tụ với  nhà cũng .
Vân Tiêu lắc đầu: "Không ."
Vân Đình hừ một tiếng: "Ai   chứ? Trước đây,  đường chạy trốn, bọn  phát hiện  nhóc  nên mang về cho  bồi bổ  thể, nguyên khí trong sơn động  dồi dào, nó sinh trưởng trong ổ của bọn ,   ai nhổ, cứ thể mà lớn lên."
Cho nên, bé nhân sâm  thật sự  nuôi dưỡng để trở thành lương thực và dược liệu, Vân Tiêu và Vân Đình  hề  láo, cũng     vẻ để dọa nó.
Nhân sâm là một loại thuốc bổ vô cùng , đặc biệt là khi  thành hình . Nhân sâm lớn ở ngoài tự nhiên  càng  đánh giá cao về mặt giá trị dinh dưỡng, dường như là gặp củ nào là  thu hoạch củ đó, tất cả đều  tránh khỏi kết cục  đem phơi khô  cắt thành miếng để nấu canh.
Đa  các bé nhân sâm vẫn   năng lực tự vệ hoặc chạy trốn, do đó  khó để tu luyện thành yêu quái.
Thảo nào nó cứ  lớn hu hu chứ cũng  chạy trốn.
Chắc là nó  Vân Tiêu và Vân Đình chỉ  ngoài miệng  thôi, nhưng hai con trăn  sẽ  thật sự ăn nó.
Được .
Tô Vân Thiều để bé nhân sâm dán sát lên cánh tay cô: "Em tự ôm cho chắc , nếu rớt xuống thì chị sẽ mặc kệ em đấy."
Sau đó, một tay cô ôm lấy tê tê nhỏ, một tay cầm cái túi lớn nặng chín mươi ký vác lên lưng, nhanh chóng rời .
Mặc dù cô  như thế, nhưng ngón tay vẫn dùng nguyên khí để vẽ  một cái bùa  dán lên tay cô, đề phòng bé nhân sâm     thấy.
Bé nhân sâm   chuyện , nó dang rộng tất cả những cái râu sâm to nhỏ của  , dùng sức ôm lấy cánh tay Tô Vân Thiều, đồng thời ngậm chặt miệng , thật sự sợ rằng cô sẽ mặc kệ  vứt nó  giữa đường.