Tô Vân Thiều tự nhận    là một  bạo lực, cô chỉ đang   góc độ hoà bình để suy xét về vấn đề  thôi.
"Chỉ cần  phá huỷ   thể của cô,  cướp  Dưỡng Hồn Mộc  đặt ở nơi , là  khiến Cố Trường Trạch  thể  trở về  xác của ông  . Huống hồ bây giờ ông    còn trong trạng thái sinh hồn ( hồn phách sống ) nữa,  trở về  xác cũ   đối với ông  mà  cũng chẳng  gì khác ."
"Làm   thể như thế ?" Ngao Khả Tâm nóng nảy,"Thân xác vốn dĩ của ông  chính là   trời hành đạo, nếu để ông  trở về  xác cũ, ông   thể   nhiều việc mà bây giờ ông    ."
Tô Vân Thiều: "Thật  khéo,  cũng là   trời hành đạo."
Giọng  của Ngao Khả Tâm biến mất một lúc lâu, cô  kinh ngạc đến mức suýt chút nữa hoài nghi ký ức và vốn hiểu  của     xảy  vấn đề gì  : "Sao  thể chứ? Rõ ràng Cố Trường Trạch  từng ,   trời hành đạo c.h.ế.t trong gần một trăm năm  là  trong kế hoạch của ông ,    thể để lọt  một ?"
Viên Thuần đại sư quả nhiên là  Cố Trường Trạch hại chết!
Còn nữa,  trời hành đạo một trăm năm mới  một  ?
Tô Vân Thiều  hề   chuyện .
Cô đang  hỏi Diêm Vương chuyện  là như thế nào,   Diêm Vương nhỏ giọng đáp  bên tai : "Trước đây quả thực là  thông lệ như ."
Về phần vì  Tô Vân Thiều đang  ở đây  trở thành ngoại lệ, thì  cũng  rõ lắm.
Ngao Khả Tâm    còn chỗ để thương lượng với Tô Vân Thiều, đành  cầu xin cô: "Lá rụng về cội,   trở về nơi gia đình  yên nghỉ, sớm ngày đoàn tụ với bọn họ."
Tô Vân Thiều thở dài, sớm  như thế, lúc  hà tất  như ?
Con  chỉ đến khi trải qua mất mát mới   quý trọng những gì   , yêu quái cũng giống .
Cô kiểm tra quan tài bằng ngọc trắng một chút thì phát hiện đây chính là một món đồ phong ấn Linh Khí  nhất, cũng   rốt cuộc Cố Trường Trạch đào  kho báu ở chỗ nào, mới  thể dùng hơn hai trăm năm mà vẫn  hết... Khoan !
"Cô  phong ấn cung điện của tộc  cá ,  còn kho báu của tộc  cá các cô ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-1062.html.]
Ngao Khả Tâm cho rằng Tô Vân Thiều    kho báu của tộc  cá,  nghĩ cả tộc  cá   tiêu diệt , nếu cô   thể trở về nhà, cũng chẳng thể sử dụng  kho báu , đưa hết cho Tô Vân Thiều cũng   gì.
"Nằm ở bên trong cung điện."
"Cô  mở  ?
"Hẳn là mở  ." Đối với một học sinh kém đến mức  thể nào kém hơn như Ngao Khả Tâm,  thể học  những cấm thuật  và thi triển chúng   xem là kỳ tích , những cái khác cô  thật sự  .
Tô Vân Thiều nhất định  tới cung điện  cá   phong ấm hơn hai trăm năm một chuyến,  một  thứ bản  cô  quan tâm, nhưng tuyệt đối  thể để  cho lão quái vật Cố Trường Trạch !
 còn  một vấn đề nghiêm trọng hơn..."Công chúa, vốn  cũng  đưa cô trở về, nhưng   cô  quên  là con   , con   thể ở  đáy biển lâu ."
Nếu   Cố Trường Trạch biến một góc đáy biển  thành một lục địa nhỏ, cô còn  từ từ quan sát và ghi nhớ  bộ trận pháp tại cung điện  để  khi trở về nghiên cứu, thì  gì  chuyện Tô Vân Thiều   đây  Ngao Khả Tâm kể lể dài dòng như ?
Ngao Khả Tâm: "..."
Quả thực, cô  hiếm khi  thấy  sinh vật khác ngoài Cố Trường Trạch, phát hiện   hy vọng  trở về nhà, tâm trạng sẽ khó tránh khỏi  chút kích động, thế nên cô  mới quên mất chuyện quan trọng như .
Trong tẩm cung của cô  vốn dĩ  một ít Tị Thủy Châu ( ngọc tránh nước ) mà con   thể sử dụng, nhưng bây giờ   cô  chẳng  gì cả, ,  !
"Dễ thôi, cô nhổ miếng vảy    xuống,  đó nuốt nó  bụng, nuốt xong  thì  thể bơi lội và tự do hô hấp  đáy biển như  cá."
Tô Vân Thiều: "...    sở thích ăn t.h.i t.h.ể của  cá."
Ngao Khả Tâm:!!!
Nếu   Ngao Khải Tâm còn  dựa  Tô Vân Thiều đưa  về nhà, công chúa  cá thật  gào lên một câu: Chỉ nuốt một cái vảy mà thôi,  cô  nhiều chuyện như thế chứ?
" còn   c.h.ế.t , cơ thể  vẫn còn đang sống, chỉ là do nhiệt độ cơ thể của hải tộc từ khi sinh   thấp hơn nhiệt độ cơ thể con  , cô cứ coi như đang ăn cá mà đầu bếp  cạo sạch vảy , nhắm hai mắt , nuốt ực một cái   là   ?"
Tô Vân Thiều  thể cảm nhận   thở chậm rãi gần như  tồn tại của cô tiên cá,  công chúa  cá vẫn còn sống, nhưng cô thực sự  thể vượt qua  chướng ngại tâm lý, lấy thứ gì đó từ t.h.i t.h.ể đang  trong quan tài mà bỏ  miệng .