Tô Vân Thiều  hiểu: "Nói cách khác,  khi trở thành   trời hành đạo,  đó sẽ tương đương với một nửa Thiên Đạo,  còn  trong phạm vi giám sát của Sổ Sinh Tử, chỉ khi c.h.ế.t  và thoát khỏi Thiên Đạo,  nọ mới  thể  trở  phạm vi giám sát của Sổ Sinh Tử."
Đột nhiên cô  hiểu  vì  Cố Trường Trạch  vẽ  những thứ trái với đạo trời như bùa che trời cực phẩm, vì  khi ông    nhiều việc độc ác như thế còn  Thiên Đạo tha hết   đến  khác.
Hoá  chính lão quái vật   là một nửa Thiên Đạo , còn  khả năng ông  đang tranh cướp "ngai vàng" với Thiên Đạo nữa, cho nên ông  mới dám thốt  những câu như "Thiên Đạo yếu ớt"  " chính là Thiên Đạo", đại loại như thế.
Sau khi hiểu , Tô Vân Thiều suýt chút nữa  chửi thề.
Cô ngẩng đầu  trời, thốt  một câu hỏi từ tận sâu trong đáy lòng: "Tự nhiên  tìm  như     trời hành đạo, ngài còn ngại thế giới   đủ loạn   ?"
Thiên Đạo lặng thinh.
Gió đêm thổi qua, những chiếc lá quýt phát  âm thanh xào xạc, còn ánh trăng dường như đang  hổ mà lẩn trốn  những đám mây.
Không nhận  đáp án, Tô Vân Thiều cũng  cảm thấy  gì kỳ lạ.
Ai  thể thẳng thắn thừa nhận những sai lầm của   mặt  khác  một thảm họa lớn như  chứ?
Bỗng nhiên, cô nhớ tới một sự kiện, vội  sang  với Diêm Vương: "Vừa    cho em xem thông tin của ."
Rõ ràng là  sẵn ví dụ  thể dùng ,    để cho cô xem thông tin của Viên Thuần, Tô Vân Thiều cảm thấy trong đó nhất định  vấn đề.
Diêm Vương : "Nào  chuyện một   thể   thông tin của chính   Sổ Sinh Tử chứ?"
Tô Vân Thiều: "..." Hình như cũng  lý, nhỉ?
Trong phòng Nguyễn Mai vẫn  kể chuyện xong, cha  Ái Nhi thì tức giận đến mức đập bàn đá ghế, tiếng mắng chửi liên tục vọng  ngoài.
"Em   ."
"Được." Diêm Vương  cô vợ nhỏ của  bước  nhà,  đó   triệu hồi Sổ Sinh Tử  một  nữa, lật đến trang ghi thông tin của Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều sống   thời điểm mười bảy tuổi, theo lý mà , cũng trong năm  cô   trở thành   trời hành đạo,  tất cả những gì xảy  trong cuộc đời của cô  năm mười bảy tuổi đều  biến mất.
Tuy nhiên,  Sổ Sinh Tử vẫn ghi  cuộc đời của Tô Vân Thiều cho tới ngày hôm nay, Diêm Vương cứ cất Sổ Sinh Tử    triệu hồi , lặp  lặp  hai hành động đó, nhưng vẫn  hề  đổi một chút nào,  thể thấy  vấn đề  hề  ở Sổ Sinh Tử.
Diêm Vương lật xem  những   trời hành đạo  đây,  hề  ngoại lệ nào, chỉ   Tô Vân Thiều là khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-1039.html.]
Tại  ?
Anh liệt kê  thời gian xuất hiện của những   trời hành đạo đó, từ đó phát hiện   một quy luật.
Cứ cách một trăm năm mới  thể xuất hiện một   trời hành đạo, hai mươi năm    Viên Thuần,  theo lý,   trời hành đạo đời kế tiếp  qua tám mươi năm  mới xuất hiện.
Vậy tại  Tô Vân Thiều  trở thành   trời hành đạo  thời hạn quy định tới tám mươi năm?
Kiếp  Tô Vân Thiều rõ ràng  , tại  sang kiếp   trở thành   trời hành đạo?
Hoặc là , cô  thật sự là   trời hành đạo ?
Diêm Vương: "..." Tê hết cả da đầu.
Thiên Đạo đáng ăn đòn !
Thấy Tô Vân Thiều  , cha  Ái Nhi thôi  mắng chửi nữa.
Tô Vân Thiều: "Căn cứ  những việc độc ác mà Cố Trường Trạch   , ông    hại   nhiều , theo cá nhân cháu,  hy vọng chú dì  thể giúp đỡ chúng cháu, để  thể nhanh chóng bắt  ông ."
Cha Ái Nhi: "Nhất định ."
Có  đàn ông nào  từng  giấc mơ  giải cứu thế giới chứ?
Mẹ Ái Nhi: "Ông   hại con gái của  thê thảm đến như ,  nhất định sẽ dốc hết sức để giúp cô!"
Vĩnh viễn  thể xem thường một    mất con.
Thật , cả hai bên đều đạt  sự đồng thuận.
Tô Vân Thiều bắt đầu hỏi: "Chú dì, chuyện tế Thần Biển  đảo Trường Thọ là như thế nào? Cháu thu thập  một  tin tức, báo rằng  dân  đảo  đưa con trai hoặc con gái ruột của    vật hiến tế."
Nói về vấn đề ,  Ái Nhi   giúp đỡ cũng đành lực bất tòng tâm: "Đây là quy tắc  truyền từ thế hệ  sang thế hệ khác, nếu  hiến tế lễ vật cho Thần Biển,  sống  đảo sẽ liên tục c.h.ế.t , động thực vật  hoa màu  đảo cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Còn cụ thể vì  thì  ai , nhưng  lẽ trưởng thôn sẽ ."
"Vậy   nhanh chóng rời khỏi đảo Trường Thọ !"
Nguyễn Mai luôn cảm thấy cách hiến tế   giống một lời nguyền rủa, hoặc cũng  thể là  một con ác quỷ nào đó vì thức ăn mà  khống chế những  dân  đảo —— trong tiểu thuyết  tình huống như .