Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-02 23:50:15
Lượt xem: 310
Ta sững sờ: "Huynh trưởng dường như đã thông suốt hơn rất nhiều."
Khi gặp nhau trong ngục giam ở Quận Cửu Giang, huynh trưởng vẫn còn oán hận Lâm Ân Diễm đã làm tổn thương ta, ngăn cản ta báo thù chỉ là vì lo lắng cho sự an nguy của ta, bây giờ lại dường như đã buông bỏ tất cả.
Huynh trưởng mỉm cười: "Chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa, chỉ là đang dựa dẫm vào người khác để cầu sinh, lấy đâu ra tư cách nói đến chuyện báo thù hay không báo thù nữa - A Ninh, ta biết gả cho hắn muội không vui vẻ gì, nhưng dù sao cũng là chuyện cả đời, làm huynh trưởng vẫn phải tặng muội lễ mừng, hy vọng muội muội sau này năm nào cũng bình an."
Huynh ấy quay người trở lại sau bình phong lấy gì đó, ta chợt nhớ ra điều gì, mở to mắt: "Ngày hôm đó Bình Chử Công chúa bảo muội đến đây, huynh cũng ở đây sao?"
Huynh ấy gật đầu, đưa đồ trên tay cho ta - là một bức tượng ngọc tinh xảo, khắc lại cảnh tượng cả nhà chúng ta cùng nhau uống rượu dưới trăng năm xưa, thần thái của mỗi người đều sống động như thật, có thể thấy là đã tốn rất nhiều tâm tư.
Huynh trưởng ôn tồn nói: "Năm ngoái khi muội đính hôn với Lâm Ân Diễm, ta đã khắc cho muội. Vốn tưởng rằng không thể tặng nữa rồi, không ngờ cuối cùng vẫn thành lễ mừng muội xuất giá. May mà lúc đó đã gửi đồ đến nhà Lý tướng trước, nếu không đã bị sung vào quốc khố rồi. Lý tướng cũng cẩn thận, phái người chuyên chở hộ tống một món đồ nhỏ như vậy lên phía Bắc, không để nó bị hư hại, nếu không bây giờ huynh thật sự không lấy ra được thứ gì ra hồn nữa rồi."
Nước mắt ta cố gắng kìm nén bấy lâu trong nháy mắt tuôn trào.
07
Ta cúi đầu hung hăng lau nước mắt, đè nén xuống vô vàn suy nghĩ hỗn loạn, nhớ đến một vấn đề quan trọng: "Huynh trưởng, tại sao Tam Hoàng tử lại cứu huynh?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Huynh ấy giải thích: "Chỉ là trao đổi lợi ích thôi. Tình cờ gặp được tâm phúc của Tam Hoàng tử đến thiên lao đón người cữu cữu phạm tội, ta đã nghĩ cách thông qua người đó để bắt chuyện với Tam Hoàng tử, dùng ảnh vệ đổi lấy mạng sống này, nhưng từ nay về sau không thể sống với thân phận Thái tử Hoài Dương nữa."
Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Bình Chử Công chúa lại trực tiếp tìm ta đòi người.
"Nhưng ảnh vệ ta không giao hết cho Tam Hoàng tử."
Hơn nữa dù sao chủ nhân của họ vẫn là ta, ta vẫn giữ liên lạc với họ, nhân đó để nắm được Tam Hoàng tử sai khiến họ làm những gì. Không vì gì khác, chỉ là lo lắng Tam Hoàng tử để họ dính líu đến người hay việc nào không nên dây vào, cuối cùng liên lụy đến ta mà thôi.
"Hắn hiểu rõ, muội không cần phải nghĩ nhiều, dù sao muội cũng chỉ là để bảo toàn tính mạng, Tam Hoàng tử và Công chúa đều hiểu. Chỉ là khổ cho muội, Lâm Ân Diễm có lập trường khác với chúng ta, muội kẹt ở giữa e là không dễ chịu."
Ta thản nhiên nói: "Người không dễ chịu là hắn chứ không phải ta, lập trường của ta đối với Bệ hạ cũng chẳng quan trọng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoai-duong-nam-ay-co-nguoi-nho-mong/chuong-17.html.]
Huynh ấy mỉm cười: "Cũng đúng. Ta chỉ lo Lâm Ân Diễm sẽ lại bất lợi cho muội, muội tự biết chừng mực là tốt rồi."
Ta gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang hỏi: "Huynh bây giờ là... đang ở phủ Bình Chử Công chúa sao?"
Huynh ấy gật đầu.
Ta nhớ lại lần đầu tiên đến phủ Công chúa, nàng mấy lần nhìn về phía tấm bình phong vân mẫu kia, còn cả thái độ thân thiết khác thường của nàng với ta, trong lòng mơ hồ bất an, luôn cảm thấy dường như quan hệ giữa Công chúa và huynh trưởng không đơn giản.
Ta do dự hỏi: "Ca ca, huynh và Công chúa..."
"Nghĩ gì vậy."
Huynh ấy gõ nhẹ lên đầu ta, "Ta chỉ là một thị vệ bên cạnh Công chúa thôi, nàng cho ta một thân phận, ta dốc chút sức mọn báo đáp. Tam Hoàng tử ở trong nội cung, người đông tai vách mạch, ta không tiện nương nhờ."
Ta vẫn cảm thấy không ổn, nhưng huynh ấy đã không thừa nhận, ta cũng không hỏi thêm nữa. Tình cảm của chính bản thân ta đã là một mớ hỗn độn, còn bận tâm đến huynh trưởng làm gì.
Gặp huynh trưởng xong tâm trạng ta hiếm khi vui vẻ, Lâm Ân Diễm nhận ra, buổi tối chuẩn bị nghỉ ngơi liền hỏi một câu: "Hôm nay đến phủ Bình Chử Công chúa nói gì mà vui vẻ thế?"
Ta nói lảng tránh: "Chỉ là chuyện giữa nữ nhân thôi."
Ánh mắt hắn lướt qua bức tượng ngọc ta đặt trên tủ đồ: "Bình Chử Công chúa tặng cho nàng? Sao Công chúa lại biết dung mạo người nhà nàng?"
Ta thản nhiên đáp: "Công chúa chưa từng đến Hoài Dương, sao biết dung mạo của họ? Đương nhiên là ta đưa bản vẽ, nhờ Công chúa tìm thợ ngọc làm giúp ta."
Hắn "Ồ" một tiếng, vẻ mặt như đang dò xét: "Tay nghề thợ ngọc này không được tốt lắm, nhìn có mấy chỗ không hài hòa."
Ta bật cười: "Ngươi mới học đẽo được mấy thứ cũng dám bình phẩm tay nghề người khác?"
Ta đang nói đến bức tượng gỗ hắn tặng ta năm đó, hắn cũng nhớ ra, trong mắt thoáng ý cười: "Nàng còn nhớ à? Ta là lần đầu tiên làm thứ đó, tay nghề đương nhiên không bằng thợ mộc, đó còn là thành quả sau khi ta làm hỏng mười mấy cái đấy."
Ta mím môi cười, áp sát lại câu lấy cổ hắn, khẽ cười nói: "Ngự sử đại nhân thật là quan tâm đến ta."