HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 97: NGOẠI TRUYỆN 19- ANH DỊCH KHIÊN...ANH DỊCH KHIÊM
Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:14:30
Lượt xem: 123
Ngày thứ hai Hoắc Tiểu Tiểu về nước bị điện thoại rung lên không ngừng đánh thức.
Tối hôm qua sau khi được Hoắc Tùy Thành đón về từ sân bay, bởi vì lệch múi giờ mà một đêm cô không ngủ, sắp đến hừng đông mới khó khăn lắm mà chợp mắt được mấy phút, nào ngờ bị tiếng thông báo không ngừng đánh thức, Hoắc Tiểu Tiểu đầy bụng tức giận mà tỉnh dậy.
Tay cô tìm kiếm điện thoại dưới gối, mơ mơ màng màng khẽ mở mắt ra, cầm lên nhìn, tin nhắn trong Wechat từng cái, từng cái nhảy ra.
Đều là tin bảo cô ra tụ họp sau khi biết cô về nước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đẹp Trai Là Số 1
2. Dạy Baba Phản Diện Làm Người
3. Vị Trí Trong Tim
4. Cậy Quân Sủng
=====================================
Hoắc Tiểu Tiểu không để ý tới, ngắt mạng tiếp tục ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài đến một giờ chiều, mặt trời lên đến đỉnh đầu, xương cốt của cô đều tê dại.
Đồ ăn trên máy bay không ngon, rạng sáng hôm nay không tiện đánh thức dì Triệu, cô tùy tiện làm bát mì ăn, một ngày một đêm qua đi, trong bụng đã sớm trống rỗng.
Cô xoa cái bụng khô quắt mặc đồ ngủ xuống lầu kiếm ăn.
Cuối tuần, Hoắc Tùy Thành ở nhà, nhàn nhã tự đắc ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối từ trên lầu đi xuống, lông mày anh thoáng nhíu lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói, cúi đầu nhìn máy tính bảng, nhắm mắt làm ngơ.
“Bố, chào buổi sáng.”
Hoắc Tùy Thành không nâng mí mắt lên: “Ừm.”
Dì Triệu từ phòng bếp đi ra: “Tiểu Tiểu dậy rồi? Dì đã giữ lại đồ ăn cho con trong phòng bếp, xem xem muốn ăn cái gì.”
Hoắc Tiểu Tiểu nghe vậy thì vội vàng đi vào phòng bếp, thấy đồ mà dì Triệu bưng từ trong tủ lạnh ra đều là đồ mình thích ăn, cô kích động ôm eo dì Triệu: “Dì Triệu, vẫn là dì tốt với con nhất.”
Dì Triệu vừa bỏ đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng vừa nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Sáng nay dì nhìn thấy chén bát trong bồn, không phải đã sớm đói bụng rồi à? Về nước sao không nói trước với dì Triệu? Dì chuẩn bị bữa khuya cho con.”
“Vốn là muốn cho mọi người một bất ngờ, kết quả chuyến bay đến trễ.”
“Lão tiên sinh đang ngủ trưa, trước đó biết con về thì cao hứng ghê gớm, con lại ngủ đến bây giờ.”
“Buổi chiều chờ ông nội dậy, con nói chuyện với ông nội.”
Ding --
Đồ ăn trong lò vi sóng đã được hâm nóng xong, dì Triệu bưng lên bàn, lấy bát đũa ra: “Nhanh ăn đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên bàn ăn ăn như gió cuốn, sau khi ăn một bữa no bụng, cô cảm thấy mỹ mãn, trấn an được cơn tức bị kìm nén trong lòng khi bị đánh thức vào lúc sáng.
Quay về phòng khách, thấy bố cô vẫn ở tư thế đó mà xem máy tính bảng.
Mặc dù bình thường ở nhà luôn không hợp nhau nhưng ra nước ngoài nhiều năm như vậy, cô vẫn rất nhớ bố cô.
Cô tiến tới ngồi bên cạnh bố, thò lại gần nhìn máy tính bảng trong tay bố: “Bố ơi, bố lại…”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu ra sau, nhíu mày nhìn cô giống như ghét bỏ: “Con ngủ dậy đánh răng rửa mặt chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định cùng Hoắc Tùy Thành lảm nhảm về việc nhà để bồi dưỡng tình cảm bố con lại bị ghét bỏ một cách bi thảm, mặt mũi cô viết đầy vẻ giận dỗi: “Bố ơi, con đánh răng rồi, hơn nữa con cũng không có thở bằng miệng.”
Hoắc Tùy Thành hất cằm về phía trên lầu: “Đi lên thay đồ rồi lại đến nói chuyện với bố.”
“...”
Hoắc Tùy Thành liếc nhìn cô một cái: “Đi đi.”
Không còn cách nào, Hoắc Tiểu Tiểu đành phải lên lầu thay đồ rồi đi xuống.
Bốn năm trước, người bố nhẫn tâm này của cô ném cô ra nước ngoài du học, vừa ném đi chính là bốn năm. Ở nơi xứ người xa xôi muốn bao nhiêu lạ lẫm là có bấy nhiêu, cô là một cô gái nhỏ chưa thành niên, có biết bao nhiêu sợ hãi, không dễ gì mới tốt nghiệp, tuy nói là vụng trộm về nước nhưng dù gì cũng là vì cho bố cô một sự bất ngờ, để chúc mừng ngày của bố. Bố cô thì hay rồi, tối hôm qua trên đường về nhà đã không cho cô sắc mặt tốt, sáng sớm không lạnh không nhạt còn mang theo sự ghét bỏ.
“Bố, hôm nay công ty bố không có việc gì sao?”
“Buổi chiều có cuộc họp, không bận.” Hoắc Tùy Thành vẫn không ngước mắt lên, vẫn một mình lướt máy tính bảng: “Tự mình qua một bên chơi đi, đừng quấy rầy bố.”
“...”
Bố cô không yêu cô nữa.
Đây là điều chắc chắn!
Mấy năm nay ở nước ngoài cô cũng thường xuyên chú ý đến động thái của bố cô, trên một vài tạp chí tài chính và kinh tế cùng một vài kênh tin tức nhỏ thỉnh thoảng đưa tin về bố cô, có vài tin liên quan đến thương mại, có vài tin là hình chụp lén cuộc sống cá nhân.
Cô không cảm thấy kinh ngạc vì tin đồn về chuyện xấu như bạn gái con riêng. Bình thường bố cô cũng không có đáp lại bất kỳ điều gì. Có một lần nghiêm trọng nhất chính là nói bố cô ở trước ngoài mua một phần bất động sản giá trên trời, là “nhà tân hôn” để chuẩn bị kết hôn.
Hoắc Tiểu Tiểu còn bị cưỡng bách ở “nhà tân hôn” đó mấy năm.
“Bố, có phải ở bên ngoài bố có người khác rồi không?”
Cố Diệp Phi
Bàn tay lướt trên màn hình hơi ngưng lại.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh bố mình, càng nghĩ càng có khả năng.
Bố cô trông thì lớn tuổi một chút như mười năm vẫn như một ngày, lúc du học ở nước ngoài, sau khi ảnh chụp của cô và bố cô bị bạn học nhìn thấy, cả đám đều cho rằng hai người bọn họ là anh em, không có một ai nghĩ theo hướng bố con.
Mấy năm nay mặc dù bố cô không đưa người về nhà, khó tránh khỏi ở bên ngoài có tình nhân.
Chuyện như vậy thật ra cũng bình thường, Hoắc Tiểu Tiểu còn rất cởi mở, đàn ông mà, nhu cầu bình thường.
“Hay là nói, bố có con trai bên ngoài?”
Mi mắt của Hoắc Tùy Thành hơi nâng lên, dùng ánh mắt “Sao bố lại có thể có đứa con gái như con” để nhìn cô.
“... Có con gái?”
“Hoắc Tiểu Tiểu, thứ con học ở nước ngoài chính là đạo diễn chuyên nghiệp? Sức tưởng tượng phong phú như thế, có cần bố đầu tư cho con đạo diễn một bộ phim không?”
“Vậy vừa sáng sớm sao bố đã ghét bỏ con như thế? Bố, chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, bố không nhớ con sao? Không muốn cố gắng cùng con tâm sự bồi dưỡng tình cảm bố con một chút sao? Bố không tò mò ở nước ngoài con trải qua cái gì sao? Có bạn bè hay không, học tập thế nào…”
Vừa mở lời là nói ba la bô lô không ngừng.
Hoắc Tùy Thành gác máy tính bảng sang một bên, cuối cùng mở miệng: “Hoắc Tiểu Tiểu, trong bốn năm này ngoại trừ những ngày lễ lớn nhỏ ra, trong mấy tháng, thậm chí là một tháng trở về hai, ba lần. Sau khi thân thể ông nội tốt lên thì bay qua thăm con cũng không dưới mười lần. Về phần bố, con còn nhớ rõ bố qua đó thăm con bao nhiêu lần không? Không nhớ rõ đúng không? Mỗi buổi tối nói chuyện video hơn một tiếng đồng hồ, mặc kệ là Aidan hay là William, hay là Vivian có lòng tốt đưa cho con một tờ giấy trong nhà vệ sinh, con cũng nói qua rồi. Mặt khác, trên phương diện học tập, thành tích mỗi lần thi cử của con đều được gửi vào hòm thư của bố, Hoắc Tiểu Tiểu, con còn có cái gì mà bố không biết sao?”
Bố ruột, không sai.
Vẫn giống như lúc trước.
Hoắc Tùy Thành một lần nữa cầm lấy máy tính bảng tiếp tục xem bảng báo cáo số liệu khô khan trên màn hình.
Trong thang máy, ông cụ Hoắc được người ta đỡ ra, nụ cười trên khuôn mặt già nua không ngăn được.
“Cuối cùng Tiểu Tiểu cũng cam lòng thức dậy rồi?”
“Ông nội!”
Hoắc lão tiên sinh ngồi trên ghế sô pha, tuổi tác của ông cụ tăng lên, tinh thần không thể so được với năm đó, ông giống như trách cứ mà nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh mình: “Không nói một tiếng mà đã về, sao không nói trước với trong nhà một tiếng, tối hôm qua có chuyện gì vậy? Bố con nói ví tiền và điện thoại của con đều bị người lấy cắp rồi?”
“Do con không chú ý.”
“Lần sau phải cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi, nếu như không phải máy bay bị trễ thì hôm qua chắc chắn con đã tới kịp đón ngày của bố với ông nội.”
Hoắc lão tiên sinh cười: “Được, ông nội biết tâm ý của con rồi. Đúng rồi, con tốt nghiệp rồi, có dự định gì không?”
Nhà họ Hoắc chỉ có một đứa con gái là cô, năm đó Hoắc Tùy Thành đưa cô ra nước ngoài, theo lý mà nói là phải để cô đi học tài chính, sau này về tiếp nhận Hoắc thị.
Nhưng Hoắc Tùy Thành không làm như vậy.
Anh không để cho Hoắc Tiểu Tiểu đụng vào một môn nào liên quan tới phương diện tài chính.
Đương nhiên, mong muốn của Hoắc Tiểu Tiểu cũng không ở trên phương diện tài chính, cô trời sinh không có hứng thú với những con số, so ra mà nói, khoa học xã hội là thế mạnh của cô.
“Ông nội, con vừa mới trở về, lệch múi giờ còn chưa đảo lại đâu.”
“Được, vậy chuyện này để sau rồi nói.”
Hoắc Tiểu Tiểu nói chuyện với ông nội một lúc, thân thể ông cụ còn tốt, chỉ là tinh thần không tốt, nói cười một lát là mệt rồi.
“Không nói nữa, ông nội mệt rồi, con cũng cố gắng nghỉ ngơi một chút, vừa về nước thì cùng bạn bè ra ngoài tụ họp, vui chơi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười đưa ông nội về phòng.
Từ lúc về nước đến nay, tin nhắn wechat trong điện thoại Hoắc Tiểu Tiểu sắp nổ tung rồi, trong đó Lục Tĩnh Nhất là sôi nổi nhất, nói là gần đây có nuôi con ngựa, muốn mời cô đi chơi.
Lục Tĩnh Nhất không bị đưa ra nước ngoài du học, bản thân cậu ta cũng không phải là loại ham học, cả ngày chơi bời lêu lổng, trong nhà cũng không trông cậy cậu ta có thể kế thừa gia nghiệp, dù sao thì trong nhà vẫn còn một đứa con trai có thể hy vọng được, Lục Tĩnh Nhất cũng vui vẻ đến nhàn rỗi.
Mặc dù mấy người không học chung trường nhưng lại thường xuyên liên lạc.
Hoắc Tiểu Tiểu tiện tay trả lời một câu: Được, tới đón em.
Lục Tĩnh Nhất nhanh chóng trả lời: Anh không đi, anh cho em địa chỉ, tự lái xe tới.
Hoắc Tiểu Tiểu: Không có thành ý.
Lục Tĩnh Nhất: Đại tiểu thư em tha cho anh đi, anh không dám đến nhà em đâu.
Lục Tĩnh Nhất: “Vị trí”
… Hoắc Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, lại nhìn Hoắc Tùy Thành ngồi trên ghế sô pha.
Lục Tĩnh Nhất này quá nhát gan rồi, bố cô là nước lũ, mãnh thú gì sao?
“Bố, buổi chiều con có việc ra ngoài một chuyến.”
Hoắc Tùy Thành ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Không phải là lệch múi giờ chưa đảo ngược lại sao? Gấp gáp đi ra ngoài như vậy?”
“Lục Tĩnh Nhất nói anh ấy nuôi một con ngựa, hẹn con đi chơi, con cũng rất tò mò.” Nói đến đây, cô cười hì hì ngồi bên cạnh bố cô, đưa tay về phía bố: “Bố…”
“Có việc?”
“Không có chuyện gì lớn, cho con lái chiếc xe Porsche 911 trong ga-ra đi.”
“Chìa khóa ở trong thư phòng, tự lấy.”
“Cảm ơn bố! Còn có chuyện…” Hoắc Tiểu Tiểu cố gắng để mình trông đáng thương một chút: “Con hết tiền rồi.”
Mấy năm nay tiền tiêu vặt của cô bị quản lý nghiêm ngặt, cho dù là ở nước ngoài, Hoắc Tùy Thành cũng không để cô dùng tiền vung tay quá trán giống như phú nhị đại, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều có con số cố định, cho nên bây giờ tiền tiết kiệm trên người cô cũng chưa tới sáu chữ số.
Ông nội thỉnh thoảng cũng sẽ kín đáo đưa tiền cho cô nhưng cơ bản là không chạy thoát khỏi đôi mắt của bố cô.
Đương nhiên, mặc dù trong túi không có tiền nhưng cô không thiếu gì cả.
Chỉ là bây giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, vẫn chưa có công việc, thời gian này liền rất xấu hổ.
Ăn bám, ăn bám một cách trần trụi trắng trợn!
Hoắc Tùy Thành nghi ngờ hỏi cô: “Không phải hai ngày trước bố mới gửi cho con tiền tiêu vặt tháng này sao? Một xu cũng không còn?”
“Còn lại sáu, bảy, tám vạn gì đó, nhưng mà con vừa về nước, con đi ra ngoài chơi, cũng không thể cái gì cũng ăn chực của người ta chứ? Vậy thì làm bố mất mặt cỡ nào? Huống chi, bố, bây giờ con trưởng thành rồi, không so được với lúc trước ở trường học, tiền tiêu vặt không đủ dùng.”
Hoắc Tùy Thành im lặng nhìn cô một giây, hai giây, mười giây: “Một năm trước con nói tiền tiêu vặt một tháng của con không đủ, bảo bố nâng cao số tiền, lúc đó là ai bảo đảm với bố là sau khi tốt nghiệp thì sẽ không chìa tay xin tiền tiêu vặt từ bố nữa?”
Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu ân hận, xấu hổ: “Là con.”
Cô yếu ớt thở dài.
Phú nhị đại nhà khác, mua đồ xa xỉ quẹt thể không chớp mắt, còn cô bây giờ ngay cả tiền tiêu vặt cũng không xứng có được.
Bố cô cũng quá keo kiệt rồi!
Hay là nhà cô sắp phá sản rồi?
“Nhưng mà con vẫn chưa có việc làm, bố ơi, bố muốn con đói c.h.ế.t sao?”
“Trong nhà không đủ cho con ăn?”
“Vậy bình thường con mua chút đồ…”
“Con muốn mua cái gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Quần áo.”
“Quần áo mà con thích có cái nào không phải là sau khi chọn xong thì đưa đến nhà để bố quẹt thẻ? Quần áo trong tủ ở phòng con có bao nhiêu cái chưa mặc qua trong lòng con không rõ ràng sao?”
… Hiện tại bố cô không nói hai câu làm cô nghẹn thì miệng không thoải mái?
Hoắc Tiểu Tiểu mài răng.
Được rồi, cô cũng không phải là loại người không có khí phách, lúc trước đã nói không cần thì không cần, cô thật sự không làm đồ ăn bám nữa!
Cũng không phải là không có tiền mừng tuổi, cô trừng mắt nhìn bố cô một cái rồi quay người đi lên thư phòng trên lầu lấy chìa khóa xe.
Hoắc Tùy Thành sớm đã ở tuổi thành thục ổn trọng, cũng không lái xe thể thao nữa, mấy chiếc xe thể thao mua chưa được hai năm trong gara kia có thể tưởng tượng được là được chuẩn bị cho ai.
Chìa khóa xe thể thao được đặt trong ngăn kéo ở thư phòng, Hoắc Tiểu Tiểu lấy ra, chỉ là bên dưới chìa khóa còn có một tấm thẻ tín dụng.
Mắt cô tinh, nhìn thấy tên của mình được in nổi trên mặt thẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-97-ngoai-truyen-19-anh-dich-khien-anh-dich-khiem.html.]
Đây là chuẩn bị cho ai, liếc qua là hiểu ngay.
Hoắc Tiểu Tiểu cầm chìa khóa và thẻ tín dụng đi xuống lầu, cô đứng trước mặt bố cô hắng giọng một cái, làm bộ biết mà còn hỏi: “Bố, con ở trong ngăn kéo thư phòng bố phát hiện ra tấm thẻ tín dụng này có tên con, là ông nội làm cho con sao?”
Hoắc Tùy Thành đưa tay về phía cô: “Đưa thẻ cho bố, chút nữa bố hỏi ông nội con xem.”
Hoắc Tiểu Tiểu không so đo với ông bố nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, cô ôm chặt lấy bố mình: “Bố, cảm ơn bố.”
“Đừng về muộn quá, lái xe chú ý an toàn.”
“Con nhớ rồi.”
Nói xong, cô lái xe đi ra ngoài.
- -
Địa chỉ Lục Tĩnh Nhất gửi cho cô là một câu lạc bộ cưỡi ngựa. Câu lạc bộ đó rất nổi tiếng, chủ yếu là mấy năm nay những người có tiền kia chơi chán các loại trò chơi rồi, loại vận động như cưỡi ngựa này không biết đã bắt đầu nổi lên từ lúc nào.
Thuê một con ngựa cũng không đắt, nếu có tiền thì còn có thể nuôi một con ngựa trong câu lạc bộ.
Gần đây Lục Tĩnh Nhất nuôi một con ngựa không tệ, anh ta yêu như vật quý báu, đi đâu cũng phải khoe khoang một chút.
Không bao lâu đã đến câu lạc bộ, Lục Tĩnh Nhất ra ngoài trước để đón cô, vừa thấy mặt liền cho cô một cái ôm thật nồng nhiệt.
Cũng không coi là nhiều năm không gặp, mỗi lần về nước, nếu có thời gian thì kiểu gì cũng sẽ bị lôi nhau ra ngoài họp mặt, cách lần gặp mặt trước đó cũng chỉ mới hai, ba tháng mà thôi.
“Tiểu Tiểu, cuối cùng em cũng đến rồi, biết anh chờ em bao lâu rồi không? Đi đi đi, dẫn em đi xem con ngựa anh nuôi.”
Ba tuổi nhìn thấy già*, Lục Tĩnh Nhất này không có nhiều thay đổi so với khi còn bé, vẫn là dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn đó, đôi mắt hoa đào kia không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu cô gái đơn thuần.
*Ý đại khái là nhìn trẻ con khi ba tuổi thì sẽ thấy được dáng vẻ sau này của nó.
“Bảo anh đi đón em anh cũng không đi, thật là không xứng làm bạn.”
“Thôi đi, lần trước anh cùng với anh trai anh đi đến buổi tiệc rượu gặp được bố em, một buổi tối ăn uống không ngon, sau này chuyện bảo anh tới cửa đón thì em tha cho anh đi. Anh thấy, cũng chỉ có Dịch Khiêm mới có thể đứng vững dưới áp lực của bố em.”
Nói đến Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu lại nhắc đầy miệng: “Dịch Khiêm đâu? Anh ấy tới rồi sao?”
“Vẫn chưa, công ty bận rộn, nói là tối nay tới.”
Dịch Khiêm không thể so với mấy người bọn họ, kế thừa gia nghiệp là chuyện như ván đã đóng thuyền, còn chưa tốt nghiệp đại học, anh đã ở dưới tay thủ hạ của bố anh làm quen với công việc của công ty, vừa học tập vừa làm việc, bận tối mày tối mặt.
“Hướng Sâm và Tưởng Duyệt thì sao?”
“Đừng nói nữa, Hướng Sâm ra nước ngoài học bây giờ còn ở nước ngoài, cũng không phải là em không biết, Tưởng Duyệt cũng thảm, cả ngày bị bố cậu ấy ép học.”
“Em thấy trong mấy người chúng ta thì chỉ có anh là hạnh phúc nhất, cả ngày ăn nhậu chơi bời, không lo gì cả.”
Lục Tĩnh Nhất nhướng lông mày, cười: “Đúng vậy. Đến rồi, anh giới thiệu cho em làm quen mấy người bạn.”
Ở khu nghỉ ngơi có mấy trai xinh gái đẹp ngồi đó, ăn mặc cũng không tầm thường, đoán chừng là phú nhị đại mà Lục Tĩnh Nhất quen biết, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng gặp qua.
Lục Tĩnh Nhất thấp giọng nói bên tai cô: “Bạn ăn chơi, tha hồ chơi.”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bạn thân của tôi, Hoắc Tiểu Tiểu, có lẽ mọi người đã nghe nói tới, vừa về nước, làm quen một chút.”
Mấy người đang ngồi sôi nổi đứng lên: “Đương nhiên là đã nghe nói tới, chỉ là chưa từng gặp, không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy.”
Lục Tĩnh Nhất nhìn người đàn ông đang lôi kéo làm quen kia: “Đừng có ý đồ xấu, Tiểu Tiểu là hoa đã có chủ rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn anh ta một cái: “Cái gì mà hoa đã có chủ, đừng nói nhảm.”
“Chậc, Dịch Khiêm vẫn chưa bắt được em à? Cậu ấy có được không vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc nhìn anh ta một cái rồi cười nói với mấy người đối diện: “Chào mọi người, tôi là Hoắc Tiểu Tiểu.”
Mấy người sôi nổi tự giới thiệu, vô cùng thân thiện.
Lục Tĩnh Nhất bảo nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước trái cây, mấy người ngồi xuống tùy tiện hàn huyên hai câu, đa số đều là bọn họ nói chuyện, Hoắc Tiểu Tiểu nghe.
Nếu đều là bạn ăn chơi của Lục Tĩnh Nhất thì cô cũng lười phí sức đi giao thiệp, tùy tiện đáp lời hai câu, không để ý chút nào.
Không bao lâu, nhân viên công tác dẫn đến một con ngựa.
“Xem, đó là con ngựa anh nuôi, thế nào?”
Con ngựa Lục Tĩnh Nhất nuôi khỏe mạnh cao lớn, bộ lông sáng bóng, ngẩng cao cổ, ở tại chỗ mà đạp móng ngựa, vô cùng khí thế, vừa nhìn liền biết là được chăm sóc rất tốt, hiện nay đang được nhân viên công tác của câu lạc bộ nắm cương ngựa, vuốt bờm trấn an.
Hoắc Tiểu Tiểu quan sát con ngựa này ở khoảng cách gần, cô sờ lên lông nó.
“Thế nào, không tệ nhỉ?”
Hoắc Tiểu Tiểu không có hiểu biết về ngựa, chỉ có thể nói một câu mang tính lễ phép: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
“Leo lên cưỡi hai vòng đi?”
“Em không biết cưỡi.”
“Không sao, nắm cương ngựa đi chậm một chút không phải là được rồi à? Tin anh đi, không có việc gì đâu.”
Thịnh tình khó từ chối, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, Hoắc Tiểu Tiểu giẫm lên bàn đạp, ngồi trên yên ngựa.
Lúc chưa lên thì vẫn không cảm nhận được con ngựa này cao, vừa ngồi lên liền phát hiện ra cao đến mức choáng váng. Hoắc Tiểu Tiểu vốn có chút sợ độ cao, cầm chặt cương ngựa, dặn dò nhân viên công tác chậm một chút.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, con ngựa chậm rãi đi vài vòng.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên cao, liếc mắt nhìn thấy ở cửa ra vào có nhân viên công tác dẫn người đi vào, dáng vẻ kia mơ hồ có chút giống Dịch Khiêm.
Con ngựa xoay một vòng, Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía cửa bên kia, người kia đến gần rồi cô phát hiện ra quả thật là Dịch Khiêm.
“Dịch Khiêm!”
Cô vẫn tay ra hiệu, bàn tay cầm cương ngựa nới lỏng, con ngựa cảm nhận được động tĩnh trên lưng và âm thanh, chạy nhanh về phía trước hai bước, Hoắc Tiểu Tiểu sơ sẩy nhào về phía trước một cái, suýt chút nữa té xuống từ trên lưng ngựa.
May mà nhân viên công tác cầm cương ngựa ổn định mới không gây nên một vụ thảm án.
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, vừa định từ trên lưng ngựa đi xuống liền nhìn thấy Dịch Khiêm đang đi về phía cô.
Một khoảng thời gian không gặp, bỏ đi đồng phục học sinh, Dịch Khiêm so với lúc trước đã chín chắn hơn không ít, một chút ngây ngô ở trường học đã sớm bị mài giũa sạch sẽ dưới tay bố anh.
Có lẽ là mới từ công ty tới, âu phục trên người còn chưa thay, anh cởi áo khoác, ống tay áo sơ mi trắng được xắn đến khuỷu tay, gọn gàng, sạch sẽ.
Cô ngồi trên lưng ngựa đưa tay về phía anh: “Ngày đầu tiên em về nước anh còn tới muộn như vậy, đỡ em xuống đi.”
Dịch Khiêm ngửa đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô: “Chậm một chút, anh đỡ em.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhảy xuống một cái, đáng tiếc là cô không để ý đến vệt nước trên mặt đất, trong khoảnh khắc vừa xuống đất, chân trượt đi, hoàn toàn không đứng vững, cả người trực tiếp nhào vào trong n.g.ự.c Dịch Khiêm.
Ngã thì không ngã, nhưng chân đau.
“Sss --”
Dịch Khiêm vững vàng đỡ được cô, nhìn khuôn mặt cô tràn đầy vẻ đau đớn, anh kéo căng khuôn mặt: “Đau không?”
“Đau c.h.ế.t mất.”
“Đi được không?”
“Không gãy chân, nhưng mà anh đỡ em một chút.” Hoắc Tiểu Tiểu thân tàn nhưng ý chí không tàn, hai tay vịn vào Dịch Khiêm, khập khiễng trở về khu nghỉ ngơi.
“Sao vậy? Té rồi?”
Dịch Khiêm nhìn qua vết thương trên mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu: “Đi tìm thuốc chấn thương đến, có lẽ là bị trật, không có việc gì.”
“Không có việc gì? Dịch Khiêm, cậu nhìn xem, đều bầm tím lên rồi, nói không chừng là gãy xương rồi!” Hoắc Tiểu Tiểu cởi giày xoa mắt cá chân, nhất thời đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Không được, không được, đau quá, đều tại anh không đỡ được em.”
“Ai bảo em nhảy xuống?”
Hoắc Tiểu Tiểu hận không thể đạp anh một cái, cô quay đầu nhìn về phía Lục Tĩnh Nhất: “Anh xem, anh ấy chính là như vậy, anh ấy có được không?”
Lục Tĩnh Nhất lắc đầu: “Không được.”
Đã nhiều năm như vậy, cái miệng này của Dịch Khiêm vẫn không biết dỗ ngon dỗ ngọt con gái, đáng đời không bắt được người ta.
Nhân viên công tác đưa dầu thuốc tới, Dịch Khiêm đổ một chút vào lòng bàn tay rồi xoa xoa chỗ mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu.
Lòng bàn tay đã xoa dầu thuốc, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, nhấn vào chỗ mắt cá chân quả thật giống như sắp thiêu rồi.
“Đau… anh nhẹ chút nhẹ chút, sss -- đau c.h.ế.t mất!”
Dịch Khiêm nhíu mày nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô: “Chịu đựng một chút.”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi, rưng rưng chịu đựng.
Xoa một lúc, sự đau đớn ở mắt cá chân cuối cùng cũng bớt đi đôi chút, nhưng chỗ bị thương dùng mắt thường vẫn có thể thấy được nó sưng phồng lên, vừa chạm đất liền đau như bị kim đâm.
“Không được, hôm nay em không thể về nhà được, nếu không chắc chắn bố em lại mắng em.”
Lục Tĩnh Nhất rất có kinh nghiệm đối với cuộc sống về đêm: “Không về nhà? Được, ban đêm anh sắp xếp.”
Hoắc Tiểu Tiểu xua tay, đêm không về ngủ, cô lấy gan ở đâu ra?
“Không đi, em về Nhất Phẩm Lan Đình đối phó một đêm, lăn lộn với anh một đêm, chỉ sợ là bố em lột da em luôn.”
Lục Tĩnh Nhất cũng không cưỡng cầu, thật sự đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi chơi một đêm, đoán chừng chú Hoắc cũng sẽ lột cả da anh ta.
Bởi vì vết thương ở chân nên một buổi chiều Hoắc Tiểu Tiểu đều vùi ở khu nghỉ ngơi không nhúc nhích, nhìn Lục Tĩnh Nhất và mấy người bạn của anh ta chơi ở chuồng ngựa. Dịch Khiêm dường như cũng không có hứng thú với loại vận động này, anh ngồi bên cạnh cô, không di chuyển.
“Dịch Khiêm, sao em cảm thấy mắt cá chân của em càng ngày càng sưng lên vậy?”
Dịch Khiêm chỉ nhìn một cái mi tâm liền nhíu chặt, anh không tốn chút sức nào mà ôm lấy cô, bế cô lên.
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, hai tay ôm lấy cổ anh: “Làm gì vậy? Làm em sợ hết hồn.”
“Đi bệnh viện.” Anh nói với nhân viên công tác: “Chút nữa họ hỏi thì nói chúng tôi đi bệnh viện.”
“Được.”
Dịch Khiêm ôm Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chân đi ra ngoài, lái xe đi đến bệnh viện.
Mắt thấy mắt cá chân của mình càng ngày càng sưng, Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng là gãy xương rồi, nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy chỉ là trật một chút.
“Chân không có việc gì, yên tâm đi.” Bác sĩ nhìn phim chụp X - quang, kê đơn thuốc cho cô: “Xoa chút thuốc, hai ngày nữa là khỏi, nhưng mà vẫn phải chú ý một chút, được rồi, bạn trai ôm về đi.”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm rồi đưa tay.
Dịch Khiêm im lặng bế Hoắc Tiểu Tiểu lên.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, sắc trời bên ngoài đã tối đi hơn phân nửa. Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở ghế phụ trên xe Dịch Khiêm, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh: “Dịch Khiêm, chuyện này anh coi như không biết, đưa em đi Nhất Phẩm Lan Đình được không?”
“Em đến Nhất Phẩm Lan Đình thì ai chăm sóc em?”
“Bác sĩ nói hai ngày nữa là khỏi, huống chi em lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc bản thân, chút vết thương nhỏ ấy thật sự không sao.”
Dịch Khiêm không nói lời nào, dùng sự im lặng để bày tỏ sự từ chối.
“Anh biết bố em mà, em như vậy trở về chắc chắn bố sẽ càm ràm em, nói không chừng mấy ngày tiếp theo sẽ không cho em đi ra ngoài, anh giúp em một chút, đừng đưa em về nhà.”
“Dịch Khiêm --”
“Dịch Khiêm, xin anh đó.”
“Được hay không thì anh nói một câu.”
Dưới sự thúc giục của Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm kéo căng khuôn mặt, bất đắc dĩ nói: “Anh không yên tâm.”
“Chuyện này có gì mà không yên tâm”, Hoắc Tiểu Tiểu lầm bầm hai câu, sau đó còn nói: “Anh đưa em đi Nhất Phẩm Lan Đình trước đi, chút vết thương nhỏ ấy em không muốn để bố và ông nội nhìn thấy, ngày mai sau khi hết sưng có thể đi bộ được em liền về nhà, chỉ là ngủ một đêm mà thôi.”
“Em ở nước ngoài một mình cũng qua được bốn năm, một đêm thì có gì mà lo lắng?”
Dưới sự cầu vạn của Hoắc Tiểu Tiểu, cuối cùng Dịch Khiêm vẫn đưa cô đi Nhất Phẩm Lan Đình. Lên lầu, Hoắc Tiểu Tiểu vừa mở mật mã cửa lớn vừa lấy điện thoại ra chụp tấm hình gửi cho bố cô, dự định tiền trảm hậu tấu.
Wechat viết thế này: Bố, con mệt quá, không muốn nhúc nhích, đêm nay liền ở Nhất Phẩm Lan Đình, không về.
Sau đó là kèm theo một tấm hình.
Lách cách --
Cửa mở.
Dịch Khiêm ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào cửa, ở bên ngoài huyền quan vừa đi vừa nói: “Anh vẫn cảm thấy một mình em ở đây không tiện.”
“Vậy không bằng anh ở lại giúp em? Dù sao thì em cũng không về nhà.”
Môi Dịch Khiêm mím chặt, anh không trả lời.
“Anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh? Anh ở lại với em đi.” Hoắc Tiểu Tiểu tự mình run lên, nổi da gà.
Vừa mới đi vào phòng khách, lúc này hai người mới hậu tri hậu giác* thấy đèn cả phòng đều mở.
*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu đi xuống từ trong n.g.ự.c Dịch Khiêm liền nhìn thấy Hoắc Tùy Thành mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, tóc ướt sũng, nước chảy xuống, rõ ràng là vừa tắm xong không lâu.