Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 107:NGOẠI TRUYỆN 29- KHÓ CHỊU

Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:28:46
Lượt xem: 93

Sau khi tan làm, Hoắc Tiểu Tiểu đang chuẩn bị cùng Triệu Lộ đi “dự tiệc” nhạy bén cảm nhận được thái độ của mấy đồng nghiệp trong nhóm đối với mình thân thiện hơn nhiều.

“Chị nghe nói trong nhóm có đồng nghiệp làm khó dễ em?” Trên đường, Triệu Lộ giống như thuận miệng mà hỏi một câu, lại nói tiếp: “Giữa đồng nghiệp trong công ty tồn tại áp lực cạnh tranh, có đôi khi tính tình sẽ có chút nóng nảy, em đừng để trong lòng, làm tốt việc của mình là được rồi.”

Quả nhiên, việc ngày hôm nay thật đúng là Triệu Lộ giúp cô.

“Chị Lộ, chị yên tâm, sau này em sẽ chú ý.”

“Chút nữa em yên tâm, chuyện uống rượu để chị và Tiểu Dương uống, em không cần uống.

Tiểu Dương ngồi trên ghế lái phụ quay đầu cười với cô một cái.

Hoắc Tiểu Tiểu lễ phép cười lại: “Em biết rồi.”

Rất nhanh đã đến nhà hàng đã hẹn, mấy người theo chân nhân viên phục vụ đi vào phòng đặt trước, đoàn người của Giang Dực đã ở đó chờ, thật đúng là giống dáng vẻ giải quyết việc chung, bàn luận dự án.

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, mấy người lần lượt ngồi vào chỗ, Triệu Lộ cười nói: “Xin lỗi, tới muộn rồi.”

Ánh mắt Giang Dực chậm rãi đặt trên người Hoắc Tiểu Tiểu: “Không muộn, chúng tôi cũng vừa tới. Ăn gì đây?”

Câu trước là nói với Triệu Lộ, câu sau là nói với Hoắc Tiểu Tiểu.

Trường hợp như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu có thân phận thực tập sinh không dám vượt quá chức phận, cô chỉ khách sáo mỉm cười nói: “Tôi ăn gì cũng được.”

Dường như Giang Dực đang chờ lời này của cô, anh ta gọi nhân viên phục vụ tới gọi vài món ăn, đều là món cay, cũng không có chút rượu nào.

Hoắc Tiểu Tiểu không ăn cay, sau khi đồ ăn được đưa lên, cô gắp hai miếng rồi không ăn nữa, ngồi ở vị trí của mình yên tĩnh nghe đội ngũ hai bên thương lượng.

Triệu Lộ bày ra sự chuyên nghiệp của mình, chị ấy giải đáp những chỗ đối phương làm khó dễ và nói tỉ mỉ về phương án giải quyết, cũng không có chỗ nào có thể bắt bẻ.

Có lẽ đối phương cũng biết mình rảnh rỗi đi gây sự, sau khi nói chuyện, phía Giang Dực cũng không tìm ra được điểm gì có thể soi mói.

Hoắc Tiểu Tiểu nghe đến mức có chút nhàm chán, cô lấy cớ đi vệ sinh.

Hoắc Tiểu Tiểu quen thuộc với nhà hàng này, chính là nhà hàng mà trước đó cô thường cùng đám Dịch Khiêm đến ăn, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn luôn thích đồ ăn của chỗ này, ngoại trừ mấy món cay trên bàn ngày hôm nay.

Giang Dực thật biết chọn, gọi hết tất cả món ăn cay của nhà hàng này.

Đi đến góc hành lang phía trước, một bóng lưng quen thuộc thoáng qua.

Hình như có chút giống Dịch Khiêm.

Hoắc Tiểu Tiểu không chắc chắn, cô bước nhanh về phía trước, đi đến góc rẽ hành lang nhìn vào bên trong, vừa vặn bắt gặp Dịch Khiêm đẩy cửa, để cô gái bên cạnh tiến vào trước.

Hoắc Tiểu Tiểu không trông thấy khuôn mặt của cô gái, nhưng bóng lưng kia khá quen, trong khoảnh khắc, khi cô còn chưa kịp nhớ ra có phải mình đã gặp cô ấy ở nơi nào rồi hay không thì hai người trước sau đi vào phòng, đóng cửa lại.

Mặc dù trông cô gái có chút quen mắt nhưng Hoắc Tiểu Tiểu gần như có thể kết luận cô ấy không phải là người rất quen thuộc gì.

Chuyện này kỳ lạ rồi, bạn bè của Dịch Khiêm cũng là bạn bè của cô, từ nhỏ đến lớn thật đúng là không có người nào Dịch Khiêm quen biết mà cô không biết cả.

Chẳng lẽ Dịch Khiêm mới quen biết cô gái này gần đây?

Hay là đồng nghiệp? Khách hàng? Gặp qua ở đâu vậy?

Cô vừa định lấy điện thoại ra hỏi một chút thì phát hiện điện thoại của mình ở trong phòng.

Nghĩ lại thì hành động này của mình hình như có chút quá mức, sao sự tò mò lại nặng như vậy? Bạn bè ăn bữa cơm mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên.

Mắt thấy xung quanh không có người, cô đi về phía phòng của Dịch Khiêm, lúc đi ngang qua cửa phòng, cô dừng bước lại, cố ý nghiêng tai nghe ngóng. Đam Mỹ H Văn

Nhưng nơi này cách âm quá tốt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Cô đi qua, đi lại, lại đi tới, rồi đi lui.

Trong khoảnh khắc vội vàng không kịp chuẩn bị thì cửa mở ra.

Trong giây phút cửa mở, Hoắc Tiểu Tiểu nghe được giọng nói của Dịch Khiêm, cố gắng đè thấp, cũng không có vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Nhân viên phục vụ trong phòng đẩy cửa ra lễ phép cười nhẹ một tiếng với Hoắc Tiểu Tiểu.

Cố Diệp Phi

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩn ra, một chút tâm tư ấy của mình dường như bị nhân viên phục vụ trước mặt lễ phép cười một tiếng nhìn thấu rồi. Không hiểu sao cô lại chột dạ, bước chân rời khỏi cũng nhanh hơn, ánh mắt lại cực kỳ thành thật, nắm chắc thời gian nhìn lướt qua trong phòng.

Cái nhìn thoáng qua này không có ý gì cả, vậy mà lại trùng hợp đến thế, giống như thần giao cách cảm, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Dịch Khiêm.

Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu căng thẳng, hành vi lén lút của mình bị bắt tại trận khiến cô chột dạ hơn, bước chân càng nhanh hơn, đi về phía nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mình không ngừng thở hổn hển trong gương lại có chút ảo não.

Trốn cái gì?

Chạy cái gì?

Lúc ấy nên thoải mái đứng đó chào hỏi với Dịch Khiêm, nếu như không phải khách hàng mà là bạn bè đồng nghiệp bình thường, nói không chừng cô còn có thể đi vào phòng chào hỏi người ta, có lẽ còn có thể ngồi xuống ăn hai miếng, dù sao thì một buổi tối nay cô cũng chưa ăn gì.

Bây giờ thì tốt rồi, né tránh giống như kẻ trộm, quả thật là diễn giải rõ ràng cho hành động giấu đầu lòi đuôi.

Thật sự là làm người ta tức giận!

Sau khi quay về phòng, chi tiết hợp đồng đã được Triệu Lộ với Giang Dực bàn bạc xong xuôi, đối phương đồng ý cho bọn họ thời gian một tuần tiếp tục hoàn thành bản vẽ thiết kế. Đến lúc đó, nếu như bản vẽ thiết kế có thể khiến cho đối phương hài lòng, vậy thì dự án này trên cơ bản đã được quyết định.

Nói về dự án xong, cả bữa ăn nhẹ nhõm hơn không ít.

Giang Dực nhìn Hoắc Tiểu Tiểu rõ ràng không yên lòng sau khi đi vệ sinh, anh ta ý tứ sâu xa cười một tiếng: “Xem ra Hoắc tiểu thư mệt rồi, dù sao thì chuyện dự án cũng đã bàn bạc xong xuôi rồi, sau này có chuyện gì thì sẽ liên lạc lại, tối nay cứ như vậy trước đã, tôi và Hoắc tiểu thư tiện đường, lát nữa tôi đưa cô về nhé.”

Triệu Lộ đã sớm nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói chuyện cô và Giang Dực đã từng quen biết. Nghe lời nói của Giang Dực quen thuộc như vậy, chị ấy nghĩ lầm là giao tình giữa hai người so với lời Hoắc Tiểu Tiểu nói còn sâu hơn nhiều.

Mà trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu hiểu rõ, lời này của Giang Dực là đang áp chế cô, chỉ cần cô nói không tiện đường thì đoán chừng Giang Dực sẽ làm rõ chuyện cô ở Hoắc Công Quán.

“Vậy làm phiền anh.”

“Tôi rất vui lòng, không phiền.”

Tiểu Dương lái xe đưa Triệu Lộ rời đi, những người phía Giang Dực cũng lần lượt đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Giang Dực và Hoắc Tiểu Tiểu: “Cả buổi tối mất tập trung, có việc gì à?”

Hoắc Tiểu Tiểu không lên tiếng.

“Tối nay anh thấy em không ăn gì cả, có đói bụng không? Đi ăn chút đồ ăn ngon nhé?”

Bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu mới hiểu được, Giang Dực này, rất ranh ma.

Biết rất rõ là cô không thích ăn cay, còn phải một bàn đồ ăn cô không ăn được, hóa ra là chờ cô ở đây đấy.

“Anh cố ý?”

Giang Dực giả ngu: “Cố ý gì?”

“Hẳn là trong lòng anh hiểu rõ lời tôi nói có ý gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-107ngoai-truyen-29-kho-chiu.html.]

“Em nói là cố ý, là anh cố ý làm khó chuyện dự án với công ty em hay là nói hôm nay cố ý mượn nguyên nhân bàn bạc dự án để hẹn em ra ngoài?” Giang Dực không để ý, cười cười: “Không cố ý thì có thể hẹn em ra ngoài sao? Cảnh giác với anh như thế? Anh cũng sẽ không ăn thịt em.”

“Quên đi, anh trăm phương ngàn kế làm những việc này, tôi thực sự không dám cùng anh ra ngoài. Hôm nay cứ như vậy đã, muộn quá rồi, tôi về nhà trước, còn nữa, lần sau nếu như anh muốn hẹn tôi thì mời nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng như hôm nay nữa, phiền phức.”

“Nói thẳng? Sợ là ngay cả mặt của em anh cũng không thấy được đâu nhỉ?”

Hoắc Tiểu Tiểu không để ý tới anh ta, cầm túi rời đi.

Giang Dực đi theo sau lưng cô: “Xem anh như nước lũ, thú dữ sao mà chạy nhanh vậy?”

“Tôi không dám trêu chọc anh, anh tốt nhất là cũng đừng trêu chọc tôi.”

“Trêu chọc? Anh đáng sợ đến vậy à?”

“Anh còn không đáng sợ?” Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi nhớ thành tích cao trung của anh đếm ngược toàn trường, kết quả thi đại học đã lên được bao nhiêu hạng…”

Giang Dực nhắc nhở cô: “Top một nghìn.”

“Đúng, top một nghìn, top một nghìn toàn tỉnh, đây là điểm số mà người xếp hạng đếm ngược toàn trường có thể thi được sao?”

“Còn không phải bởi vì trước kỳ thi em đã hỏi anh mấy vấn đề à.”

“Vấn đề?”

Giang Dực không có ý tốt mà nhìn cô, đáy mắt cất giấu ý cười ranh mãnh: “Lúc đó em hỏi anh, anh thi được đại học không? Có tươi lai vẻ vang tươi sáng không? Nhân phẩm tốt không? Điều điện gia đình thế nào? Cơ sở gia đình tốt không? Có thể cho em tương lai không buồn không lo không?”

“... …”

Không nhắc tới việc này thì Hoắc Tiểu Tiểu gần như đã quên mất, Giang Dực nhắc đến, cô lại nhớ tới những lời mà trước kia cô từng dõng dạc nói trước mặt Giang Dực.

Hiện tại Giang Dực áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô, quả thật là hung hăng vả mặt, thể hiện câu trả lời cho những lời lúc ấy của cô.

“Lúc ấy anh không cho em đáp án, hiện tại anh cho em biết, anh có thể thi đậu đại học, có tương lai vẻ vang tươi sáng, nhân phẩm không tệ, điều kiện gia đình xứng với em, cơ sở gia đình phong phú, có thể cho em…”

“Câm miệng!” Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ giận dữ muốn chết, quả thật không dám nhớ lại lời nói vào thời kỳ ảo tưởng sức mạnh lúc trước, vừa nghĩ đến liền xấu hổ đến mức nổi da gà.

“Chậc, được, em bảo không nói thì không nói. Vậy… nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm đi? Yên tâm, cũng chỉ là ăn một bữa cơm, ăn xong liền đưa em về nhà.”

Nói về chuyện xưa, sự đề phòng và cảnh giác của Hoắc Tiểu Tiểu đối với Giang Dực đã giảm đi một chút, trong thời khắc mấu chốt bụng còn kêu ùng ục một tiếng.

“Ăn cái gì?”

“Anh biết một nhà hàng không tệ, đi thôi.”

Ở bãi đậu xe của nhà hàng đậu đầy xe, Giang Dực lái một chiếc BMW, ở trong một đám xe sang trọng khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn.

“Anh vậy mà lại đi BMW?”

“Em không thích thì lần sau anh đổi chiếc khác…”

“Không cần, BMW khá ổn, tôi chỉ sợ anh lái một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, ở trên đường bị người ta vây xem giống như chuyện lạ.”

“Xem ra em đã từng bị người ta vây xem rồi?”

Hoắc Tiểu Tiểu quả thật không muốn nhắc đến tai nạn xấu hổ đó.

Năm đó, sau khi Lục Tĩnh Nhất có được chiếc xe thể thao đầu tiên, anh ta thế nào cũng phải lôi kéo cô và Dịch Khiêm ra ngoài hóng mắt, ngồi thì có phong cách đấy, kết quả là lúc xuống xe, không biết vì sao dây an toàn của cô và Dịch Khiêm bị kẹt lại. Hai người ngồi trên xe bị người ta vây xem khoảng mười phút cũng không thể cởi dây được, tên khốn kiếp Lục Tĩnh Nhất kia còn cưng cái xe thể thao của mình đến đòi mạng, cứ nhất quyết không chịu cắt dây an toàn đi, một cước giẫm lên chân ga, chạy đến chỗ nhân viên trợ giúp khẩn cấp gần nhất, lúc đó mới cởi ra được. Cô và Dịch Khiêm suýt chút nữa bị quay video rồi lan truyền trên mạng.

Nhắc đến Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu lại nghĩ tới người phụ nữ vừa rồi cô thấy ở cửa phòng, không thấy rõ chính diện, trong lòng cô luôn ngứa ngáy.

Còn có Dịch Khiêm, anh ấy không thấy mình sao? Sao không ra chào hỏi một tiếng.

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu liền nhìn thấy Dịch Khiêm từ cửa nhà hàng đi về phía bãi đậu xe, bên cạnh còn có… Nghê Việt?

Người đi theo bên cạnh Dịch Khiêm chính là thực tập sinh Nghê Việt cùng vào làm với cô.

Thế giới này thật là nhỏ.

Cô đoán rằng Nghệ Việt có quan hệ thân thích với quản lý cấp cao nào đó của công ty, làm sao cũng không nghĩ đến cô ấy vậy mà lại quen biết với Dịch Khiêm.

Vậy thì kỳ lạ rồi, sao trước kia chưa từng gặp Nghê Việt?

Trong lúc suy tư, hai người kia đã đi tới, Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ mà không bị Nghê Việt phát hiện là chuyện không thể nào, cô vội vàng kéo Giang Dực qua ngăn trước mặt mình.

Vì sao lại trốn chứ?

Có lẽ là vì không muốn để cho Nghê Việt biết mình và Dịch Khiêm có quen biết, dù sao thì bây giờ ở công ty cô cũng chỉ là một thực tập sinh.

Giang Dực ngăn trước mặt cô, cái bóng của dáng người cao lớn trước mặt bao phủ cô, rất dễ ngăn cách tầm nhìn của cô và Dịch Khiêm cùng với Nghê Việt.

Không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân đi qua và tiếng nói trầm thấp của Dịch Khiêm với Nghê Việt.

Hoắc Tiểu Tiểu không vui mà nhíu mày, mím môi.

Giang Dực cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn sau người mình, khóe miệng anh ta vui vẻ giương lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghê Việt đã lên xe, anh ta nói: “Lấy anh làm lá chắn?”

Chiếc xe khởi động, chậm rãi chạy qua trước mặt bọn họ.

Hoắc Tiểu Tiểu nhô đầu ra nhìn thoáng qua: “Đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

Hai chữ này khiến tâm tình của Hoắc Tiểu Tiểu càng u sầu: “Không ăn nữa, tôi không thấy ngon miệng.”

“Vậy anh đưa em về nhà?”

Hoắc Tiểu Tiểu buồn bực gật đầu.

“Hoắc Tiểu Tiểu.” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ nơi không xa.

Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu nhảy lên một cái, cô nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Dịch Khiêm đứng bên ngoài một chiếc xe đang nhìn cô.

“Dịch Khiêm? Không phải anh đi rồi sao?” Tâm tình phiền muộn bị quét bay sạch sành sanh, Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua hướng chiếc xe vừa rời đi, giọng nói mang theo một chút kinh ngạc, mừng rỡ lại khó hiểu, sau khi đến gần anh thì hỏi: “Anh không đưa cô ấy về nhà?”

Dịch Khiêm không cảm xúc nhìn Giang Dực một cái, sau đó ánh mắt rũ xuống, rơi trên người Hoắc Tiểu Tiểu: “Em đang ở đây, sao anh lại đưa người phụ nữ khác về nhà được. Muộn quá rồi, trên đường không an toàn, không có việc gì thì anh đưa em về nhà.”

“Nhưng em còn hơi đói, vừa rồi chưa ăn gì cả.”

“Anh dẫn em đi ăn cơm trước, muốn ăn cái gì?”

“Đồ Nhật!” Nói xong, cô quay đầu lại nói với Giang Dực đang đứng tại chỗ: “Giang Dực, hôm nay cảm ơn anh, không cần anh đưa nữa, tôi đi trước, tạm biệt!”

Giang Dực mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại lướt qua Hoắc Tiểu Tiểu mà rơi trên người Dịch Khiêm, nụ cười trên mặt từng chút từng chút biến mất.

Người này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đáng ghét như vậy.

Loading...