Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 100: NGOẠI TRUYỆN 22- BỐ BẤT CÔNG

Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:17:32
Lượt xem: 80

Có lẽ là thật sự sợ ông cụ Hoắc kéo anh ta đi xem mắt, Tiểu Vũ đưa Hoắc Tiểu Tiểu đến bên ngoài cửa Hoắc Công Quán, cửa xe còn chưa đóng lại, anh ta đã đạp chân ga, chạy trốn giống như sau lưng có nước lũ, thú dữ đuổi theo.

Hoắc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nhìn qua đuôi xe chạy nhanh*, không còn cách nào, cô đành phải đi khập khiễng, để bảo vệ ở cổng dìu cô đi vào.

*Nguyên văn là “Nhất kỵ tuyệt trần”: Xuất phát từ thành ngữ từ xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần."

Ông cụ Hoắc nhìn thấy vết thương trên chân cô thì cũng không căng thẳng lắm, chỉ là thấy cô một mình đi vào, không thấy Tiểu Vũ thì có chút không vui.

“Tiểu Tiểu, sao lại đi một mình? Tiểu Vũ đâu? Sao lại không vào?”

“Con vừa xuống xe là anh Tiểu Vũ chạy mất rồi.”

“Con không nói với nó chuyện ông giới thiệu bạn gái cho nó à?”

“Con nói rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“... Không có sau đó, anh ấy nói là có việc gấp đi trước, lần sau lại đến thăm ông.”

Ông cụ Hoắc còn không hiểu ý tứ cong cong vẹo vẹo này của Tiểu Vũ à? Lông mày của ông nhíu lại một cái, hung dữ nói: “Việc gấp? Nó có thể có việc gấp gì mà ngay cả cửa cũng không vào? Lão Trần, nhớ kỹ, lần sau nếu nó vào thì cản lại cho tôi, không cho vào! Trưởng thành rồi, cả ngày ăn chơi chè chén cũng không cân nhắc lập gia đình!”

Hoắc Tiểu Tiểu nào dám nói chuyện, đáy lòng yên lặng mặc niệm ba giây cho anh Tiểu Vũ.

Gần đây Hoắc Tùy Thành tương đối bận rộn, lại khôi phục tình trạng làm việc nghỉ ngơi đi sớm về trễ, cả ngày không thấy bóng người.

Vết thương ở chân Hoắc Tiểu Tiểu không có gì đáng ngại, mấy ngày nay cô vẫn luôn ở nhà, một mặt là vì không tiện lái xe, mặt khác, người bây giờ có thể hẹn cô ra ngoài chỉ có Lục Tĩnh Nhất cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn chơi chè chén kia, mấy người khác thật sự quá bận rộn, đừng nói là gặp mặt, ngay cả trả lời Wechat cũng trung bình một tiếng một tin.

Mà Lục Tinh Thần đã biến mất một tháng trời càng không có một chút tin tức nào.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thời gian của cuộc nói chuyện cuối cùng trong hộp chat, suy nghĩ một chút, đoán chừng gần đây Lục Tinh Thần đang bận, cô ném điện thoại đi, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy điện thoại dưới gối khẽ rung lên một cái.

Mở ra xem, lại là Lục Tinh Thần mất tích trở về, gửi tin nhắn cho cô.

- - Anh nghe nói em về nước rồi?

Hoắc Tiểu Tiểu dựa vào đầu giường, nhập vào khung chat, trả lời: Về được năm ngày rồi.

Nhưng tin nhắn này của cô còn chưa được gửi đi thì Lục Tinh Thần lại gửi tới một tin khác: Ngày mai có rảnh không? Buổi trưa mời em ăn cơm.

Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ gửi tin nhắn qua: Rảnh, địa điểm?

Nhưng sau khi tin nhắn này được gửi qua thì giống như đá chìm đáy biển, không có một chút hồi âm nào.

Nhìn giao diện trò chuyện với Lục Tinh Thần, cô bất đắc dĩ thở dài.

Trái ngược với mấy người nhất định phải kế thừa gia nghiệp như Dịch Khiêm, Lục Tinh Thần thân là con trai độc nhất trong nhà, ngay từ nhỏ đã không bị yêu cầu kế thừa sản nghiệp gia tộc, mà bắt đầu từ cao trung, anh ấy đã bước một bước đầu tiên trong việc nghiên cứu khoa học.

Anh ấy có hứng thú sâu sắc với phương hướng nghiên cứu khoa học, xứng với một bộ óc thông minh của mình, còn trẻ tuổi đã vào sở nghiên cứu khoa học.

Đương nhiên, ngoại trừ nền tảng của bản thân quá tốt thì sự ủng hộ của bố mẹ cũng rất quan trọng.

Bố mẹ của Lục Tinh Thần là một trong những phụ huynh tiến bộ nhất mà Hoắc Tiểu Tiểu từng thấy. Sau khi Lục Tinh Thần thẳng thắn nói mình không có hứng thú với tài chính, nhà họ Lục không chỉ không gò ép, không phản đối, thậm chí còn đầu tư tài lực và vật lực để trải đường cho sự nghiệp của anh ấy.

Có sự ủng hộ của gia đình, Lục Tinh Thần gần như không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà tập trung toàn bộ tinh thần, sức lực vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

Không giống như cô, năm đó ngay cả quyền lợi không ra nước ngoài cũng không có.

Nếu bố cô có được một nửa sự tiến bộ của bố mẹ Lục Tinh Thần thì tốt rồi.

Đợi hồi lâu cũng không đợi được tin nhắn đáp lại của Lục Tinh Thần, dựa vào kinh nghiệm của Hoắc Tiểu Tiểu thì đoán chừng anh ấy đi làm việc rồi, cô để điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau, cô nhìn thấy một đoạn tin nhắn trong Wechat mà Lục Tinh Thần trả lời cô vào hai giờ sáng, ý đại khái là tối hôm qua có việc đột xuất nên không kịp nói một tiếng với cô, mười hai giờ trưa hôm nay mời cô ăn cơm, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn địa chỉ nhà hàng, ở gần sở nghiên cứu khoa học.

Cô gọi điện thoại qua, không có ai bắt máy.

Nghĩ đến công việc bận rộn trong sở nghiên cứu của Lục Tinh Thần, cậu có thể mời cô ăn cơm có lẽ cũng đã cố gắng bớt chút thời gian trong lúc bận rộn rồi, Hoắc Tiểu Tiểu nắm bắt thời gian, trước mười hai giờ lái xe tới sở nghiên cứu đợi người.

Buổi trưa, trên con đường trước cửa sở nghiên cứu không có mấy người, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trong xe chụp hình cửa sở nghiên cứu rồi gửi cho Lục Tinh Thần. Còn chưa đợi cô gửi đi, Lục Tinh Thần liền gửi tin nhắn thoại cho cô, nói cô đợi thêm năm phút, anh ấy ra ngay.

Hoắc Tiểu Tiểu xuống xe, dựa vào cửa xe chờ người.

Gần đây thời tiết không tốt lắm, bầu trời u ám, tầng tầng lớp lớp đều là mây đen, gió tây thổi cả ngày, ấp ủ một cơn mưa lớn, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bị gió lạnh thổi, không khỏi run lập cập.

Cũng may là Lục Tinh Thần đúng giờ, năm phút sau đã xuất hiện ở cửa chính.

“Tiểu Tiểu!”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lại theo tiếng gọi, thấy Lục Tinh Thần mặc áo sơ mi trắng đứng ngoài cửa sở nghiên.

Chiều cao cực kỳ xuất chúng, cho dù anh ấy ở trong đám người thì cũng như hạc giữa bầy gà, có lẽ là mấy năm nay anh ấy trầm mê trong phòng thí nghiệm, so với trước khi Hoắc Tiểu Tiểu ra nước ngoài, anh ấy đã có thêm một phần phong độ của người tri thức, sạch sẽ, điềm tĩnh.

“Sao lại chờ anh ở đây?”

“Không phải là thấy anh bận bịu sao, cho nên mới đón anh, lên xe đi.”

Lục Tinh Thần mở cửa lên xe, lái xe tiến về phía nhà hàng đã đặt trước.

Nhà hàng thanh nhã, Lục Tinh Thần đã đặt phòng riêng, không ai quấy rầy.

Vừa vào chỗ ngồi, Lục Tinh Thần liền đặt ánh mắt vào mắt cá chân của cô: “Trong khoảng thời gian này đúng lúc có dự án bận rộn, em về nước đột ngột quá, hôm đó anh thực sự không có thời gian, Lục Tĩnh Nhất đã nói chuyện em từ trên ngựa ngã xuống, không sao chứ?”

“Đã không sao rồi, bị trật chân mà thôi.”

“Sao lại về nước đột ngột như vậy, anh nhớ lễ tốt nghiệp của em còn chưa tổ chức mà.”

“Ngày của bố đó, em muốn về cho bố em một bất ngờ, tham gia lễ tốt nghiệp hay không thì nói sau. Đúng rồi, lúc trước luôn nghe anh nhắc đến dự án, là dự án mà anh tham gia lúc em ra nước ngoài được hai năm à?”

“Ừm, còn một thí nghiệm cuối cùng, sắp đến lúc có kết quả rồi. Em thì sao, về nước rồi sau này có dự định gì.”

“Em còn có thể có dự định gì…”

Cửa phòng bị gõ vang, mấy nhân viên phục vụ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, lần lượt đưa đồ ăn lên bàn.

“Nếm thử xem, anh đã gọi món em thích ăn, xem xem có hợp khẩu vị không.”

Hoắc Tiểu Tiểu động đũa nếm hai miếng: “Ngon, ai giới thiệu nhà hàng này cho anh vậy?”

“Bạn bè giới thiệu, ngon thì em ăn nhiều một chút.”

Lục Tinh Thần không ngừng gắp thức ăn cho Hoắc Tiểu Tiểu, bản thân thì không ăn bao nhiêu. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn gân xanh nhô ra trên mu bàn tay gầy gò của anh ấy, ở khoảng cách rất gần mới phát hiện ra anh ấy gầy hơn trước kia một chút.

“Vẫn luôn nghe anh nói bận rộn, có phải mỗi ngày anh đều bận đến nửa đêm không?”

“Gần đây dự án gấp gáp, chờ qua dự án này là tốt rồi, đến lúc đó có nhiều thời gian, anh có thể mời em ăn cơm mỗi ngày.”

Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Nói giống như đời trước em c.h.ế.t đói vậy. Trước đó không phải anh nói sau dự án này anh định ra nước ngoài sao?”

Lục Tinh Thần do dự: “Chuyện ra nước ngoài… còn đang cân nhắc.”

“Tài nguyên trong nước so với nước ngoài vẫn kém hơn một chút, anh đối với nghiên cứu khoa học cảm thấy có hứng thú như vậy, nếu có thể thì ra nước ngoài học tập, học thêm chút tri thức về đền đáp tổ quốc.”

Lục Tinh Thần im lặng một lát, dường như không có ý định nói về đề tài này nữa, chuyển chủ đề: “Thân thể ông nội Hoắc vẫn tốt chứ?”

“Thân thể vẫn tốt, bác sĩ nói mấy năm gần đây biến chứng bệnh của ông nội đã ít đi rất nhiều, còn dặn dò nói ông cụ không thể lo lắng nhiều, phải không suy nghĩ gì mà dưỡng thân thể, nhưng ông nội suốt ngày không phải lo cái này thì là lo cái kia, hai ngày trước còn nhớ tới chuyện của anh Tiểu Vũ, sắp xếp cho anh ấy mấy đối tượng hẹn hò, kết quả là anh Tiểu Vũ bị dọa đến mức cửa cũng không vào.”

“Ông nội Hoắc không quan tâm đến chuyện của em à?”

“Chuyện của em? Em còn nhỏ, hiện tại ông nội không xen vào chuyện của em, anh thì sao?”

Lục Tinh Thần bưng ly thủy tinh lên uống một hớp, nhìn cô cười: “Anh có chuyện gì?”

“Đừng giả ngốc.” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Nhưng mà cũng phải thôi, anh thích nghiên cứu khoa học như thế, tuổi tác cũng không lớn, bây giờ không cần phải cân nhắc đến chuyện riêng tư sớm như vậy. Lúc đi học có biết bao nhiêu cô gái thích anh, với điều kiện của anh bây giờ, người thích anh chỉ nhiều hơn chứ không thể ít đi, anh tạm thời vì tổ quốc mà cống hiến nhiều hơn, sau này tổ quốc sẽ báo đáp anh.”

Lục Tinh Thần không nói lời nào, chỉ cười.

Điện thoại để trên bàn kêu lên, anh ấy nhìn màn hình điện thoại, lông mày chậm rãi nhăn lại.

Hoắc Tiểu Tiểu thấy anh ấy như vậy thì hỏi: “Sao vậy?”

“Phòng thí nghiệm có phát hiện quan trọng…”

“Nếu anh có việc gấp thì mau đi đi, dự án của anh quan trọng.”

Lục Tinh Thần cũng không do dự: “Vậy được, đợi dự án kết thúc rồi anh lại mời em ăn ngon một bữa.”

Lục Tinh Thần vừa đi, Hoắc Tiểu Tiểu ăn một mình cũng không thú vị, cô tùy tiện ăn hai miếng rồi không ăn nữa, gọi phục vụ tính tiền thì lại được thông báo là đã thanh toán rồi.

Cũng phải, Lục Tinh Thần mời khách, công việc có bận bịu thế nào thì anh ấy cũng không thể quên tính tiền.

Cô đứng dậy rời khỏi nhà hàng, vừa đi đến cửa nhà hàng liền phát hiện ra bầu trời vốn u ám đã có mưa to, phóng tầm mắt nhìn là một mảng mưa mù m.ô.n.g lung.

Cô không có dù, xe đậu ở bãi xe ngoài trời, đi qua đó chắc chắn sẽ ướt mưa, cô quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Các anh có dù không?”

Nhân viên phục vụ ở một bên nói xin lỗi: “Ngại quá, dù trong tiệm đã được khách mượn rồi, nếu như cô không có việc gấp thì có thể ngồi ở đây một lúc, đợi mưa tạnh rồi đi.”

“Được, cảm ơn.”

Nhưng trời không toại lòng người, cơn mưa này không chỉ không ngừng, ngược lại càng rơi càng lớn, Hoắc Tiểu Tiểu kéo cửa nhà hàng ra, đứng dưới mái hiên nhìn mưa to trên quảng trường, lúc đang cân nhắc việc đội mưa xông qua thì một giọng nói vang lên bên cạnh cô.

“Tiểu Tiểu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-100-ngoai-truyen-22-bo-bat-cong.html.]

Hoắc Tiểu Tiểu nghe tiếng nhìn qua, ngạc nhiên rồi lại giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng: “Dịch Khiêm, sao anh lại ở đây?”

Dịch Khiêm ở cách đó không xa che một cái dù đi về phía cô, đến dưới mái hiên thì thu dù lại: “Anh đến bên này có chút việc, lúc đi ngang qua thì ở trong xe nhìn thấy em, sao em lại ở đây?”

Cố Diệp Phi

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ về phía sở nghiên cứu: “Lục Tinh Thần mời em ăn cơm, đột nhiên có mưa to nhưng em không mang dù, anh tới rất đúng lúc, đưa em đến bãi đậu xe đi.”

“Lục Tinh Thần?” Mi tâm Dịch Khiêm nhíu chặt lại, anh nhìn xung quanh: “Cậu ta đâu?”

“Sở nghiên cứu của anh ấy có việc đột xuất, đi trước rồi.”

“Ném em một mình ở đây?”

“Cái gì gọi là ném em một mình ở đây? Em bao lớn rồi còn phải có người bên cạnh? Quên mang dù mà thôi, đừng nói nhảm nữa, nhanh đưa em đến bãi đậu xe.”

Tiếng mưa rơi tí tách, nện xuống mặt đất nghe lộp bộp.

Mưa lớn như vậy, Dịch Khiêm rõ ràng là không yên tâm để Hoắc Tiểu Tiểu một mình lái xe.

“Mưa lớn như vậy, em đi bây giờ? Anh phái người đưa em về.”

“Không cần, em đã lấy bằng lái được mấy năm rồi, chút kỹ thuật ấy cũng không có à? Em lái chậm một chút là được.”

Không còn cách nào, Dịch Khiêm đành phải bung dù, Hoắc Tiểu Tiểu đi vào, cũng may là dù đủ lớn, có thể che được hai người, đến trước xe, mưa to b.ắ.n lên bọt nước làm giày và ống quần của Hoắc Tiểu Tiểu ướt hơn một nửa.

Cô mở cửa lên xe: “Hôm nay cảm ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm, anh còn có việc em sẽ không quấy rầy anh nữa, đi trước đây.”

Dịch Khiêm dặn dò cô: “Lái chậm một chút.”

“Em biết rồi, đi đây.” Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nâng cửa sổ xe lên, lái xe rời đi.

Chỉ là Hoắc Tiểu Tiểu không nhìn thấy, lúc cô vừa mới lên xe, một bên khác của quảng trường, Lục Tinh Thần bung dù đi đến, đứng ở chỗ xa xa nhìn người lên xe và Dịch Khiêm che dù bên cạnh.

- ---

Bởi vì mưa to, quãng đường lúc đến là bốn mươi phút khi về bị kéo dài thành hơn một tiếng.

Nhưng điều khiến Hoắc Tiểu Tiểu phát điên là, cô vừa rẽ vào con đường đi vào Hoắc Công Quán thì mưa tạnh.

Xe của cô và mấy chiếc xe khác gần như là đồng thời đến Hoắc Công Quán, người bước xuống từ trên mấy chiếc xe khác chính là nhân viên công tác mặc âu phục, đưa các loại túi mua sắm đi vào Hoắc Công Quán.

Hoắc Tiểu Tiểu nghi ngờ vào nhà.

“Mấy cái này…”

Nhân viên công tác đi đầu cười trả lời: “Chào cô, những thứ này là Hoắc tiên sinh bảo chúng tôi đưa tới?”

Bố cô đưa tới?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn túi mua sắm được bày ra chỉnh tề trong phòng khách, cô tò mò mở một cái túi trong số đó ra, là một đôi giày cao gót khảm kim cương màu bạc, cô nhớ rõ đôi giày này, giày nữ trong bộ sưu tập mới ra năm nay của nhãn hiệu nào đó.

Bố cô… mua cho cô?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lướt qua túi mua sắm khác, liếc mắt liền có thể nhìn ra là mua cho con gái.

Bố cô mua cho cô? Nhiều đồ như vậy? Mặt trời mọc từ phía Tây?

Không có việc gì mà ân cần… hay là nói gần đây cô ngoan ngoãn ở nhà không gây chuyện gì nên ban thưởng cho cô?

Nếu thật là như vậy thì cô sẽ không khách sáo nữa, đúng lúc hôm nay đã bỏ đi một đôi giày.

Đợi đã --

Size 37?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mã số ở đế giày, xem lại cỡ chân 36 của mình.

Bố cô đã mua giày nhiều lần cho cô, không có khả năng nhớ sai số đo giày, xem ra giày này không phải là bố cô mua cho cô.

Hiếm khi lại có mùa xuân, chẳng lẽ bố cô có bạn gái rồi? Mấy thứ này là tặng bạn gái?

Có suy đoán to gan này, đôi giày cao gót trong tay Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên không đẹp nữa, lại nhìn túi mua sắm khác, trong đó có hai bộ lễ phục gợi cảm, ba đôi giày cao gót. Còn có hai hộp lớn đựng vòng tay và hoa tai, đếm kỹ thì có mười cái, bên trong một cái hộp quà tinh xảo khác chỉ đựng một sợi dây chuyền bảo thạch có giá trị không nhỏ.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn sợi dây chuyền này khá quen mắt, tìm kiếm ảnh chụp một cái, quả nhiên, trước đó có một lần cô đã thấy trên tạp chí, giá cao tới tám chữ số.

“Bố tôi có nói là đưa mấy thứ này cho ai không?”

“Tối ngày mốt Hoắc tiên sinh có buổi tiệc rượu, bảo chúng tôi chọn lựa những thứ này, là chuẩn bị cho bạn nữ đi tiệc.”

“Bạn nữ đi tiệc? Tên là gì?”

“Mấy ngày trước Hoắc tiên sinh có mang bạn nữ đó đến cửa hàng, chỉ biết là họ Trình, cụ thể là ai thì tôi không rõ lắm.”

Trình? Bên cạnh bố cô có ai họ Trình sao?

Quả nhiên, bố cô thật sự có bạn gái rồi.

Được đó lão Hoắc, ra tay xa hoa như vậy, tùy tiện chính là một sợi dây chuyền giá trị tám chữ số.

Dây chuyền đắt đỏ như vậy, cô còn chưa từng nhận được.

Hoắc Tiểu Tiểu có chút ghen tị, cô tính đợi bố cô về phải bắt chẹt bố một chút, không thể để cho bố có vợ rồi quên mất con gái.

Cô lặng lẽ hỏi nhân viên công tác kia: “Người phụ nữ họ Trình bên cạnh bố tôi có dáng dấp ra sao? Xinh đẹp không?”

“Cái này…”

“Tôi chính là tò mò, anh nói xem.”

“Rất xinh đẹp.”

“Quan hệ với bố tôi có thân mật không?”

“Chuyện này…”

Từ trong lời nói và biểu lộ khó xử, ấp úng, muốn nói lại thôi của nhân viên công tác, Hoắc Tiểu Tiểu đã hiểu.

“Dì Triệu, làm phiền dì thu dọn một chút, đưa những thứ này đến phòng bố con.”

Đến chín giờ tối, Hoắc Tùy Thành mới trở về.

Nghe được động tĩnh, Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chóng đi thư phòng.

“Bố, bố về rồi?”

Hoắc Tùy Thành cũng không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” một tiếng.

Hoắc Tiểu Tiểu đi đến trước bàn sách của anh, đang do dự xem làm sao bẫy bố, cô liền nghe thấy bố cô sai cô: “Giúp bố rót ly nước tới đây.”

“...”

Không nghe được động tĩnh, Hoắc Tùy Thành ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi cô: “Có việc?”

Hoắc Tiểu Tiểu đứng bất động trước bàn: “Bố, những thứ mà hôm nay bố cho người đưa tới, là chuẩn bị cho bạn nữ cùng tham gia tiệc rượu với bố vào ngày mốt sao?”

“Ừ, sao vậy?”

Nghe bố cô nói như vậy, trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu liền lạnh đi một nửa.

Trước kia bất luận bố cô đi đâu thì đều sẽ nghĩ đến việc mang ít quà về cho cô, bây giờ thì tốt rồi, có niềm vui mới quên mất con gái, rót một ly nước cũng cảm thấy bất công, tốt xấu gì cũng đừng quá đáng, mua nhiều đồ như vậy cũng không mua cho cô một chút.

“Bố, chân con vẫn chưa khỏi, bố tự đi xuống lầu rót nước đi.”

Mắt thấy sắc mặt Hoắc Tiểu Tiểu chuyển từ xán lạn sang u ám, Hoắc Tùy Thành gọi cô lại: “Con chờ chút, cũng đã bao nhiêu ngày rồi, chân con vẫn chưa lành?”

“Vâng, chưa lành.”

Hoắc Tùy Thành nghe thấy lời nói có chút tức giận này của cô thì gật đầu: “Được, vậy tiệc rượu ngày mốt bố tìm người khác đi cùng bố, dáng người của Tiểu Trình và con không khác nhau lắm, đồ hôm nay mua cho con có lẽ cô ấy cũng có thể mặc được.”

“?” Chỉ vài ba câu, Hoắc Tiểu Tiểu lập tức suy nghĩ rõ ràng, biết rõ sự thật, nhưng bảo cô thừa nhận thì không thể nào.

“Bố, bố muốn nước nóng hay nước lạnh?”

“Nước ấm.”

“Bây giờ con liền đi rót cho bố.”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vã xuống lầu rót một ly nước ấm rồi lên đầu đưa đến tay Hoắc Tùy Thành, giống như ân cần lại không để ý lắm mà hỏi: “Bố, bố để con cùng bố đi tham gia tiệc rượu mà sao không nói trước với con? Con chuẩn bị một chút, tiệc rượu gì vậy?”

“Cái này thì có gì mà chuẩn bị, đến lúc đó con đi theo bố là được.”

“Vậy giày bố mua cho con cũng không vừa chân, con mang giày số 36, bố mua số 37, bố quên mất size giày của con à?”

“Size của đôi giày kia hơi nhỏ, mua lớn hơn một size con mang sẽ dễ chịu hơn một chút, không phải sao?” Hoắc Tùy Thành uống một hớp rồi không nhanh không chậm nói: “Thế nào? Con cho rằng bố mua những thứ đó cho người khác? Tìm bố ầm ĩ?”

Mặc dù xấu hổ nhưng Hoắc Tiểu Tiểu là con vịt c.h.ế.t mạnh miệng, đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận.

“Bố, bố nghe lại lời nói của bản thân xem, cái gì gọi là ầm ĩ? Bố mua cái gì, tặng cho ai là do bố làm chủ, con có cái gì mà ầm ĩ, con chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi, à… sợi dây chuyền kia cũng là cho con sao?”

“Chẳng lẽ bố đeo? Hay là ông nội con đeo?”

“... Cảm ơn bố!”

Loading...