Nhìn dáng vẻ thảm hại của Tô Bắc, Giang Hà nghiến răng:
“Hôm nay bà lấy mạng Trần Nhứ, mối thù Giang Hà TÔI ghi nhớ. Có ngày, sẽ đòi !”
Trần Nhứ hề , lúc trong ICU, Tô Bắc rơi giọt nước mắt cuối cùng trong đời.
Trước khi hôn mê, dặn dò thuộc hạ ai phép đến tìm Trần Nhứ.
Cậu yêu cô, nhưng khỏe mạnh như Giang Hà, thể bên cô lâu dài.
Chỉ gánh nặng cho cô mà thôi.
Tình yêu kìm nén như so với Giang Hà?
Vì thế, chọn cách âm thầm nuốt trọn tình cảm .
Trong thời gian Trần Nhứ rời , Tô Bắc một ở Tây Tạng.
Cậu và cô từng sống như vợ chồng, từng trải qua những ngày tháng ngắn ngủi mà hạnh phúc.
Cậu từng cô chăm sóc phần mộ, tiễn đưa từng trong viện dưỡng bệnh rời .
Từ sợ hãi, đến tê liệt, dần chấp nhận phận.
Cậu từng hy vọng một phép màu xảy , một Trần Nhứ khỏe mạnh, bằng xương bằng thịt, sẽ mặt .
Từng hy vọng Giang Hà thể tìm bác sĩ giỏi cứu cô.
tai họa luôn đến quá nhanh.
Nhanh đến mức còn kịp gặp cô cuối.
Căn bệnh ập tới hung dữ như thể nuốt trọn con .
Trước khi đôi mắt khép , Tô Bắc lặng lẽ về phía Trần Nhứ.
Cô gầy nhiều, nhưng vẫn mạo hiểm tính mạng để truyền m.á.u cho .
Suốt hai năm qua, gánh nặng cho cô, … buông tay .
Khi chấp niệm trong lòng tan, cái c.h.ế.t chỉ như chớp mắt.
Nước mắt lăn dài, bác sĩ cúi xuống sát tai mới câu cuối cùng của :
“ … Trần Nhứ sống.”
Rồi ngừng thở.
“Phu nhân, ! Tô Bắc phản ứng đào thải, qua khỏi!”
Mẹ Tô Bắc ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả nhà họ Tô chìm trong tang , thương tiếc cho con út bạc mệnh.
Ở bên đại dương, Giang Hà cũng nhận tin.
“Đó là phận của , chẳng thể trách Trần Nhứ . Dặn dò , tuyệt đối ai nhắc chuyện mặt cô !”
Giang Hà nhẹ nhàng lên giường, khẽ hôn lên mí mắt cô.
Cô hé mắt yếu ớt, mỉm hỏi:
“Tô Bắc khỏe hơn ?”
“Khỏe , giờ chạy nhảy tung tăng. Em nên lo cho thì hơn.”
“Lúc nào rảnh, bảo đến thăm nhé.”
Giang Hà gật đầu.
Tâm trạng Trần Nhứ hôm nay đến lạ.
Giang Hà cũng còn tệ như cô tưởng.
“Bao giờ rảnh, chúng đăng ký kết hôn nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-tan-mong-tan/chuong-16.html.]
Giang Hà cảm thấy hôm nay chắc là ngày may mắn nhất đời .
Anh mỉm , nhẹ nhàng xoa đầu trọc của cô:
“Tuần , thứ Tư, chọn một ngày trời .”
Hôm nay tâm trạng Trần Nhứ , Giang Hà liền nhân cơ hội kể cho cô đủ chuyện ngày xưa.
Cả hai như thể từng những tháng năm cãi vã, oán giận.
Chỉ tiếc, kiếp họ ở bên chẳng bao lâu.
Ban đêm, Giang Hà ôm chặt cô trong lòng, chẳng bao nhiêu áp tai n.g.ự.c cô, chỉ để chắc chắn rằng tim Trần Nhứ vẫn đang đập, rằng cô… vẫn còn sống.
Anh cũng mơ mộng một chút, mơ rằng Trần Nhứ đạt đủ điều kiện để mổ, sẽ khỏe mạnh bước khỏi phòng phẫu thuật.
“Nhứ Nhứ… nếu em , ?”
Nước mắt thấm ướt lưng áo cô.
Giang Hà hề , Trần Nhứ ngủ.
Cô chẳng an ủi thế nào.
Chỉ cảm thấy, so với nỗi đau thể xác, nước mắt của càng khiến đầu cô nhức nhối hơn.
Cả hai cùng nuôi một thú cưng ảo điện thoại.
Nhìn con vật bé tí lăn lộn ngã sấp mặt khi ăn cơm, hai phá lên vui vẻ như trẻ con.
Đột nhiên Giang Hà nhớ , họ từng một đứa con.
Nếu đứa bé vẫn còn, lẽ Trần Nhứ nôn nóng như …
đời , gì nhiều “nếu” đến thế?
“Nhứ Nhứ, sắp Tết đấy.”
Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang dội. Trần Nhứ lặng lẽ tựa đầu lên vai .
Năm nay, cô trải qua bao sóng gió, và đối mặt với sự thật là cơ thể ngày càng yếu .
“Hứa với , ở qua Tết , ? Nếu , ăn bữa cơm tất niên một sẽ buồn lắm đấy.”
Trước , dù bận đến mấy, Trần Nhứ cũng sẽ cố gắng về nhà ăn cơm tất niên với .
“Ừ.”
trời chẳng chiều lòng .
Quý Uyển Thư giam suốt ba tháng, trải qua vô đau tim, cuối cùng cũng phát điên.
Trong lòng cô chỉ còn oán hận hận Trần Nhứ dù mất trí nhớ vẫn dễ dàng đoạt thứ hạnh phúc mà cô vất vả mới .
Cô nghĩ mãi , rốt cuộc thua kém gì phụ nữ gầy trơ xương ?
Cô giả trang bác sĩ, ánh mắt như dính chặt Trần Nhứ.
Trong tay là một con d.a.o găm “khai quang”, đảm bảo một đòn chí mạng.
Nếu Trần Nhứ để cô sống yên, thì cô cũng chẳng để Trần Nhứ sống yên!
Khi d.a.o găm đ.â.m tới, tất cả đều bất ngờ.
Chỉ Giang Hà là kịp phản ứng, dùng tay trần chộp lấy lưỡi dao.
Máu chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả vạt áo của Trần Nhứ.
Cô vết thương tay , nhưng đến cả sức để cô cũng chẳng còn.
“Quý Uyển Thư! Mày còn dám đến đây?! Xem bài học tao dạy vẫn đủ nặng!”
Quý Uyển Thư quăng dao, Giang Hà túm cổ.
Cô phá lên điên loạn.
“Bài học quá đủ ! Mày khiến tao sống bằng chết! tao vẫn hiểu, rốt cuộc con đàn bà đó gì ho mà khiến tụi bay từng đứa một quấn lấy nó! Ngay cả khi Tô Bắc chết, vẫn còn báo thù tao! Tất cả… là tại con tiện nhân đó!”