Khi bóng lưng hai  chúng  biến mất, Quý phi khẽ giơ tay, nhẹ nhàng thổi lên móng tay đỏ rực như son, giọng hờ hững:
“Là nó?”
Cung nữ Cẩm Hoa gật đầu:
“Nương nương, tháng  Tín Tử gửi tin   một nữ tử dây dưa  dứt với Điện hạ. Tuy gần đây  còn tin tức, nhưng nô tỳ   trông thấy tận mắt — Nhị Điện hạ cùng nha    chung một kiệu,  còn đích  đỡ ả xuống.”
“Giờ tuổi còn nhỏ mà   dung mạo thế ,   lớn lên,   sẽ gây họa đến mức nào.”
Màu đỏ của móng tay rực rỡ đến chói mắt, khiến sắc men xanh ngọc của chén  trong tay càng thêm u ám — cho đến khi nó bất chợt rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, vỡ tan thành mảnh vụn, nước  văng tung tóe.
Trên gương mặt kiều diễm , nơi đuôi mắt dài  xếch ánh lên một tia lạnh lẽo đến rợn .
Trong bầu  khí tĩnh mịch, mặt hồ bỗng gợn sóng.
Cung nữ Cẩm Hoa cúi  đáp một tiếng:
“Vâng.”
Rồi xoay  rời , như thể đang thuận theo một mệnh lệnh  cần  .
“Đây là nơi ở   của bổn điện hạ hạ trong cung.”
Ta gật đầu, đưa mắt  qua tẩm điện lộng lẫy. Dù Nhị Điện hạ  còn ở đây thường xuyên, nơi  vẫn sạch sẽ  một hạt bụi — hẳn là mỗi ngày đều   đến quét dọn.
“Ngươi  cần quá gò bó. Ngươi là  mà Mạnh tướng quân đích  đưa đến phủ của bổn điện hạ hạ,  giống những thị nữ bình thường.”
Ta  hiểu ý , chỉ  để lộ răng trắng.
Hắn dường như sững  một chút,  nhanh chóng thu ánh mắt,  rõ đang nghĩ gì.
“Nhị Điện hạ, Sở đại nhân  chuẩn   án, đang đợi ở Nhã Các.”
Đôi môi  khẽ mím , gần như thành một đường thẳng, mí mắt nhấc lên, trong mắt lóe lên thứ cảm xúc    .
“Yến tiệc trong cung còn  bắt đầu, bổn điện hạ hạ còn chuyện quan trọng cần bàn với đại thần. Ngươi ở  đây chờ.”
Đến ngưỡng cửa,  dừng ,  đầu dặn thêm một câu:
“Không  việc thì đừng  lung tung, trong cung  giống bên ngoài.”
Ta ngẩng mắt  . Hắn nghiêng mặt, ánh sáng bên ngoài chiếu lên, viền quanh đường nét gương mặt một lớp sáng dịu, giống hệt  thiếu niên cưỡi ngựa hôm .
Ta ngẩn   vẻ  ,  chút ngượng ngùng, khẽ mím môi , tay đặt bên hông hành lễ. Nụ  lan đến khóe môi, giòn tan đáp:
“Vâng!”
~ Hướng Dương ~
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, gương mặt xa lạ xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
“Cô nương, Nhị Điện hạ sai nô tỳ dẫn  …”
Giọng của vị cung nữ  vẫn văng vẳng bên tai, nhưng    nhớ rõ gương mặt nàng. Chỉ nhớ, nàng dẫn  bước  một cánh điện. Một mùi hương lạ từ  tỏa , khiến đầu óc  bắt đầu  cuồng, tầm mắt dần mờ . Trước mắt, khuôn mặt của cung nữ  bắt đầu chao đảo,  còn  rõ…
Nàng khẽ lay vai . Trong khi ý thức  dần rời rạc, khóe môi nàng  cong lên một nụ  khó đoán.
Mơ hồ,  cố mở mắt nhưng   mềm nhũn, vô lực. Ta   giường, mái tóc rối xõa xuống gối. Một bóng  đột ngột áp xuống, động tác thô bạo khiến  giật  kêu khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-sen-giua-bun-lay/chuong-7.html.]
Khoảnh khắc ,  chợt tỉnh trong giây lát — và  rõ gương mặt : dữ tợn, méo mó, cùng vết sẹo dài màu đỏ sẫm.
Nỗi kinh hoàng khiến tim  đập loạn, nhưng cơ thể  như  trói chặt. Ta lùi , nhưng phía  chỉ là ván giường lạnh lẽo. Ý thức rối loạn, mà từng cảm giác  da thịt  quá rõ ràng, khiến   biến mất ngay lập tức.
Ta  phản kháng, nhưng cánh tay   nhấc lên nổi, mí mắt cũng chỉ gắng gượng mở . Giọng  run rẩy, gần như nghẹn :
“Xin… đừng…”
Ta như phát điên, khóe mắt đỏ bừng, ánh  gắt gao dán   gáy , nhưng chỉ  thể tuyệt vọng rơi lệ. Sức lực  gom góp  nơi đầu ngón tay  nhanh chóng tiêu tan — yếu ớt, bất lực, và nhục nhã.
Khoảnh khắc đó,  thề,  chỉ  c.h.ế.t ngay lập tức.  cơ thể  như tan rã, ngay cả sức để cắn lưỡi cũng  còn.
“Dáng vẻ thảm thương … thật khiến   thương tiếc.”
Ai? Ai đang ?
Ngón tay  hoảng loạn vươn lên, nắm chặt lấy một cổ tay thon nhỏ, chạm  một mảng da thô ráp. Sợ hãi,  lập tức buông , miệng lẩm bẩm những câu đứt quãng:
“Đừng… xin đừng…”
Những mảnh ký ức rời rạc lướt qua như nước chảy. Ta chỉ cảm thấy  như cánh diều đứt dây,  ngừng rơi xuống, rơi xuống… Giọng  xung quanh trở nên xa xăm, gương mặt tên  cũng dần nhòe . Ngón tay  khẽ run,  bỗng mở choàng mắt.
Ta bật  dậy, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thở dốc từng . Khi đưa tay lên trán, chỉ thấy  mồ hôi lạnh.
Hắn  bước , liền thấy  run rẩy, ánh mắt hoảng loạn dán chặt  chiếc chăn gấm. Ta co chặt , ôm gối, môi khẽ mấp máy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Ngươi…”
“Chi Nhi…”
Một đôi bàn tay trắng trẻo, gân khớp rõ ràng vươn về phía . Ta sợ hãi kêu lên, ôm chặt  , cố lùi  , nước mắt tràn viền mắt, liên tục lắc đầu, khóe mắt đỏ hoe.
“Đừng chạm  !”
Hắn sững , giọng  trở nên mềm nhẹ, như nước chảy:
“Chi Nhi, bình tĩnh …  , xem  là ai.”
Ta ôm chặt đầu, tóc rối xõa, gương mặt xinh  giờ đây phủ kín nỗi sợ hãi.
“Đừng  gần… đừng  gần… aaaaa!”
Bàn tay  run lên  ngừng, bờ vai cũng khẽ co rút. Đột nhiên,   kéo  một vòng tay —  kịp đề phòng.
Ta vùng vẫy dữ dội, nhưng cái ôm  chặt như xiềng xích. Thế , một giọng  trầm thấp vang bên tai, hòa cùng hương trầm dìu dịu, dần kéo tâm trí  trở .
Nhìn thấy gương mặt , nước mắt  bỗng vỡ òa. Nỗi ấm ức lớn lao dâng lên,   đến nghẹn ngào:
“Người đó… … hu hu…”
“Ngươi  …  …”
Ta  thể   những lời nghẹn thắt , càng   nhớ . Quên cả  phận,  lao  lòng , òa  như   cạn hết  khổ đau.