Ban đầu  chẳng để ý gì, chỉ cẩn thận dùng tay chà lau những chỗ  xoa xà phòng. Phần lưng  lau xong,   do dự.
“Điện… điện hạ,”
Chỗ… chỗ khác, ngài tự  lau  ?
Thật sự là   xuống tay nổi.
Hắn khẽ gật đầu,  lập tức lui , thầm nhủ: Nhị điện hạ    tự lo , chẳng lẽ  còn  mặc cả áo lót và quần lót cho  ?
Nghe bên trong  động tĩnh,  dựng tai lên  kỹ.
“Vào.”
Ta ngoan ngoãn vén rèm, từng bước từng bước   gần.
Thấy   khoác một chiếc áo tắm trắng, ngang hông buộc hờ một dải lụa đỏ, tóc đen xõa như tảo biển, gương mặt lạnh như băng nhưng  phảng phất sắc đào hồng khác thường. Ẩn ẩn hiện hiện bên trong là làn da trắng mịn và… khụ… rắn chắc.
Ta  lắp bắp: “Điện hạ… ngài…”
Hay là tự mặc đồ lót và quần lót?
Ánh mắt   chút bối rối,  ngay  mặt … cởi luôn áo tắm xuống.
Phù…  hoảng hồn thở  một … thật quá kích thích.
Thì   vẫn mặc quần bên trong.
Ta nhẹ nhàng khoác cho  chiếc áo lót,  cúi đầu, mặc cho  chỉnh sửa, ngón tay  run nhẹ.
Ta cố gắng nén sự đỏ mặt, nhanh chóng dùng áo che phần  n.g.ự.c , cài khuy . Rồi  thấy đôi mắt  bỗng tràn ngập đau đớn, môi khẽ hé mở.
Lưng  đột nhiên cong xuống, đau đớn co giật, cổ họng phát  những tiếng rên khẽ, đứt quãng.
Ta hoảng hốt:
— Điện hạ,    ?
— …A… bụng… bụng … đau…
Trên gương mặt tuấn tú như ngọc, mày  nhíu chặt, tay đặt lên bụng , siết .
— Người…  đừng sợ. Chờ  một chút,   ngay.
Ta gọi nữ tỳ canh đêm, kể cho nàng , nàng vội  tìm y quan trong phủ.
Không nỡ  yên chờ đợi,   . Ta     thế nào để giảm đau cho , chỉ thấy  ôm chặt lấy , thì thầm điều gì đó. Ta đành nhẹ nhàng xoa đầu , liên tục :
— Đừng sợ, đừng sợ,  ở đây…  ở đây…
Ta  ngờ, vị điện hạ thường ngày lạnh lùng, cao quý ,   lúc yếu ớt mong manh như sứ mỏng thế .
Thái y mang hòm thuốc đến, nhưng    chịu buông  . Mọi   tốn bao nhiêu sức mới gỡ  tay , dù đang bệnh mà sức vẫn mạnh đến .
Ta thấy  ôm chặt bụng , mồ hôi lấm tấm  trán, nhưng  chẳng giúp  gì.
Chợt nhớ đến cha  từng  đau  dày mãn tính. Ca ca  tìm khắp danh y khắp giang hồ, cuối cùng mời  Thần y Tông Thụy xuất sơn, chế riêng một món dược thiện. Điều trị mấy ngày  đỡ hẳn, vài tháng vài năm , bệnh lâu năm mấy chục năm cũng gần như khỏi hẳn. Tông bá bá để  công thức  rời . Ca ca   tin  khác, bản   vụng về chuyện bếp núc, nên đành “đẩy” việc  sang cho .
Dù   vốn thông minh, học gì cũng nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-sen-giua-bun-lay/chuong-5.html.]
Thái y châm vài kim xong, chẳng  gì, xách hòm thuốc định .
Ta giữ :
— Trương thái y,  cần kê thuốc cho điện hạ ?
Thái y chỉ lắc đầu:
— Nhị điện hạ  bệnh  dày  lâu, y thuật của tại hạ nông cạn, chỉ  thể tạm thời giảm đau,  thể trị tận gốc. Nam triều  một vị thần y ẩn thế, nhưng  tuyên bố  chữa bệnh cho  Bắc triều… than ôi…
Nói  bỏ .
Ta đỡ  dậy, đặt gối  đầu, bưng bát dược thiện  nấu xong. Muỗng đưa đến miệng , nhưng  cắn chặt răng,  thể đút .
Ta khẽ lắc vai , gọi mấy tiếng “Điện hạ”. Hắn nhíu mày, mở mắt  .
Ta cúi đầu  hiệu với bát thuốc:
— Đến giờ uống thuốc .
~ Hướng Dương ~
Hắn liếc một cái   nhắm mắt:
— Dù  cũng vô ích, uống  gì.
— Phải uống. — Ta chợt nhớ đến cha  mỗi  từ chối uống thuốc, bèn dựng mày lên — Không uống thì bệnh  khỏi.
— Nếu   uống… nô tỳ sẽ  rời .
Hắn trông như  nổi giận,   dậy đánh  năm mươi trượng, nhưng chẳng còn sức, chỉ  nổi giận, sắc hồng ửng  má càng   thêm .
Hắn  nhắm mắt. Ta  nản, thì thấy môi  khẽ hé,  hé mắt, giọng lẫn chút bực:
— Ngây  đó  gì?
Ta khẽ , môi cong lên:
— Vâng …
Một bát dược thiện, thật  chỉ vài muỗng,  nhanh  hết.
Ta đặt muỗng  bát, dùng khăn nhẹ lau khóe môi ,  đặt bát lên bàn.
Ta đỡ   xuống, đắp chăn cẩn thận, chào một tiếng  lui .
Không hiểu , tối nay thần sắc  khác hẳn ban ngày,  lẽ vì bệnh mà trông càng tái nhợt, mỏng manh.
Từ khi   cũng đau  dày như cha ,  như tìm  một chỗ dựa tinh thần, ngày nào cũng chạy xuống bếp, cứ như trở  Nam triều, khi   lén học lỏm lão ngự trù,  chế biến những món hợp khẩu vị cha .
Hôm nay: cá quý phi hoa thơm, tôm sen ngọc đường, bánh lục đậu trắng, canh lê tuyết thanh. Nhạt nhưng vẫn đậm đà.
Ngày mai: canh xương vân vàng, chè sen táo quế hoa, gà hoa nhạt ngọc la, cháo mận đỗ lan, dưỡng tỳ an thần.
Hắn dường như thích ăn hải sản, nên  khéo léo thêm chút  canh  món,  đậm vị,  tránh để  ăn quá nhiều một lúc.
Người đau  dày cũng  thể ăn quá nhạt, dễ chán ăn, nên  bàn vẫn cần chút màu sắc. Dù  ăn ,  thôi cũng thấy vui hơn.
Không hiểu ,  cảm giác địa vị  trong phủ dạo  cao hơn hẳn. Có khi mấy tiểu nha đầu gặp  còn cúi chào “cô nương”.
Có lẽ vì nhị điện hạ dạo  ăn uống khá hơn, cảm thấy  cũng  chút tác dụng, nên đối xử với  cũng dễ dàng hơn, hạ nhân trong phủ cũng nghĩ  “lên hương” .