Câu chuyện  thật dài.
  chớp mắt, hàng mi ướt đẫm, đưa tay chạm, đầu ngón  dính đầy lệ.
 Đây là một Dung Hoài   khác.
 Trong ký ức của , Dung Hoài lạnh lùng hờ hững, dường như  để gì  mắt.
 Hắn tàn nhẫn, lấy   lá chắn cho Sở Tố Hà hết   đến  khác, cuối cùng khi vô dụng thì ban cho một chén thuốc phá thai, một cỗ quan tài đưa  khỏi cửa.
 trong câu chuyện nàng kể, Dung Hoài  yêu  đến cực điểm, tình yêu  nhẫn nhịn  nóng bỏng — thậm chí hèn mọn.
 — câu chuyện cũng chỉ là câu chuyện mà thôi.
Dù là sự thật  chăng nữa, thì trái tim  dành cho  cũng  sớm c.h.ế.t .
 Ta khẽ dùng khăn lụa lau  khóe mắt  ửng đỏ, khóe môi cong lên một nụ  nhạt.
“Câu chuyện thật cảm động.”
 “Ngươi  thể  .”
Chu Tố Hà thản nhiên chờ đợi khoảnh khắc  nước mắt rơi lã chã, tâm thần sụp đổ, nhưng trong mắt  thoáng qua vẻ khó tin.
 Đôi môi đỏ nhạt của nàng hé , phát  một tiếng thét chói tai:
“— Doãn Chi, ngươi  tim   ?”
 “Ta  quản đường xa vạn dặm, vội vã tìm đến đây, chỉ để kể cho ngươi một câu chuyện thôi ?”
Ánh mắt  lạnh lùng  nàng, vẻ mặt  chút biểu cảm, ngoài vệt đỏ ở đuôi mắt thì   gì để bắt bẻ.
 “Đó là chuyện của ngươi.”
Nói xong,  xoay  định rời .
 Không ngờ nàng vội vã bước từ bàn sách đến, đưa tay níu lấy tay áo :
“Doãn Chi, ngươi  về  ?”
 “Hắn bây giờ như  ma nhập, vốn nghĩ chỉ cần chờ hai năm là  thể đến đón ngươi— nhưng  ngờ,  ngờ  thấy ngươi thành  sinh con,  thậm chí ngay cả giang sơn cũng bỏ .”
 “Nếu ngươi    , thì ít nhất hãy khuyên … khuyên  trở về.”
 “Hắn từ đầu đến cuối  từng  điều gì   với ngươi—”
“…”
~ Hướng Dương ~
Ta  nhíu mày, đưa tay rút tay áo  khỏi tay nàng.
 “Xin .”
 “Phu quân  còn đang đợi bên ngoài, thất lễ.”
…
Chu Tố Hà ngẩn , khom lưng giữ nguyên một tư thế  buồn   đáng thương,  yên tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-sen-giua-bun-lay/chuong-21-hoan-chinh-van.html.]
 Một lúc lâu, nàng mới từ từ  thẳng dậy.
“Ngươi thấy đó.”
 “Trái tim nàng lạnh như thế.”
 “Còn lạnh hơn ngươi ngày  gấp mười .”
Rèm châu trong phòng khẽ rung, phát  tiếng leng keng trong trẻo.
 Gương mặt tuấn mỹ như ngọc của  đàn ông trắng đến gần như trong suốt, đôi môi đỏ thẫm, khóe môi hiện lên nụ  mang vị đắng.
 Ngón tay buông thõng khẽ cong , ánh mắt dừng nơi bậc cửa   còn bóng .
…
Ta bước  cửa, ánh nắng  mắt  chói.
  chẳng mấy chốc ánh nắng trở nên dịu dàng.
Ta chạm  ánh mắt ấm áp,  đẽ của  , khẽ cong môi .
 Nốt ruồi son nơi khóe mắt  đỏ rực lấp lánh.
Tiểu Châu Châu đôi mắt cong như trăng non, một tay ôm cổ , tay còn  vẫy về phía , miệng  rạng rỡ:
 “Mẫu —”
Ta bước về phía , ánh nắng rơi nhẹ  gương mặt nghiêng,  đến kinh diễm.
“Ta còn tưởng—”
 Hàng mày đang nhíu chặt của  giãn , nhưng  kịp  hết câu thì    kiễng chân chặn .
Vì  Tiểu Châu Châu ở đó,  chỉ khẽ chạm môi .
 Nhìn thẳng  đôi mắt đang kinh ngạc .
“Không  tưởng gì hết.”
Khóe môi  nở một nụ  rực rỡ:
 “A Chấn.”
Hắn  há miệng, gương mặt ngây ngẩn thoáng ửng đỏ:
 “Hả?”
…
“Ta yêu .”
…
【Hết】
" Còn ngoại truyện theo góc  khác, các bạn hãy follow để   sớm nhất nha "