“Vừa  Uyển Uyển  ca ca gì, gặp ở  thế?” –  buột miệng hỏi, lòng vì cảm giác ấm áp khi ôm con mà  từng trọn vẹn như .
“Ở tiệc trăm ngày của   đó ạ.” – con bé , lộ  chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu – lúc   mới  nó  răng nanh.
Vì đây là  đầu tiên  thấy nó nở nụ  rạng rỡ.
Trong lòng  dâng lên cảm xúc   thành lời.
“Châu Châu đang bắt bướm trong vườn, thì  một ca ca  trai hỏi Châu Châu,    chơi với   và nương.”
Con bé hít mũi, giọng nghèn nghẹn, mềm mại:
“Châu Châu … vì nương  thích Châu Châu.”
Tim  đau nhói từng cơn.
“Người ca ca  khựng  một chút, trông  vẻ  buồn.”
“Huynh  , nương    thích Tiểu Châu Châu, mà là  thích phụ  của Tiểu Châu Châu.”
“Huynh   nương là   nhất  đời, chỉ cần Tiểu Châu Châu chủ động  gần, nương sẽ mềm lòng.”
Tim  đột nhiên đau nhói dữ dội. Giọng   tự chủ  mà run lên, nhỏ dần.
Là  .
Hắn đến  gì.
Không thể nào,  thể nào. Hắn đến tìm Tiểu Châu Châu để  gì, chẳng lẽ  cướp đứa bé ?
 vô thức bước nhanh hơn,  đến hậu hoa viên mà Tiểu Châu Châu  nhắc.
Một bóng  cao gầy  lưng về phía .
    là Dung Hoài.
Là Dung Chấn.
 thở phào một .
Hắn bước  gần, lo lắng lau mồ hôi lấm tấm  trán .
Thấy  ôm chặt Tiểu Châu Châu, con bé cũng vòng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ  đầy  thiết, trong mắt  thoáng qua chút vui mừng.
Dung Chấn đưa tay đón lấy đứa trẻ từ trong lòng , mím môi :
“Chi nhi, bên trong  …  gặp nàng.”
 lập tức sững  tại chỗ.
Dung Chấn miễn cưỡng kéo môi ,  một câu:
“Đừng hận  đó nữa, Chi nhi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-sen-giua-bun-lay/chuong-19.html.]
~ Hướng Dương ~
  hiểu câu đó của   ý gì.
Khi  bước  phòng, thấy Sở Tố Hà    , y phục sang trọng, giữa chân mày vẫn còn mang khí thế cao ngạo, chút lạnh lùng năm xưa    biến mất.
Ngược , trông nàng  vài phần giống Quý phi Ân năm .
Thấy , nàng khẽ giãn mày, lộ  vài phần tiều tụy.
Không  Dung Hoài.
  rõ trong lòng  là cảm xúc gì.
Chỉ khẽ nhíu mày, hỏi nàng:
“Ngươi đến  gì?”
 và nàng, từ lâu  chẳng còn gì để .
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của , nàng cũng  tức giận.
Không      nhầm  , nhưng  hàng mày nhíu , trong đôi mắt phượng  xếch   vài phần ghen tỵ.
“Ngươi    ghen tỵ ngươi đến mức nào , Doãn Chi.”
“Tại  ngươi chẳng cần  gì mà vẫn hạnh phúc đến .”
“Còn ,   bao nhiêu chuyện,  rơi  kết cục thế .”
Nàng từ từ  dậy, tiến  gần. Khi  gần,  mới thấy nơi khóe mắt nàng   vài nếp nhăn mảnh.
Nàng mới hai mươi tuổi thôi.
Thấy vẻ kinh ngạc  kịp che giấu của , nàng  nhạt.
 bình tĩnh lùi  một bước, lạnh lùng :
“Ta  gì đáng để ngươi ghen tỵ?”
Bị Quý phi Ân bày mưu hãm hại,  Dung Hoài coi là lá chắn, đùa giỡn tình cảm. Bị nàng đẩy xuống nước,  ép uống thuốc phá thai,  nhốt trong quan tài đưa  khỏi cung một cách nhục nhã.
 từng  Quý phi Ân phạt quỳ ngoài cửa điện suốt một ngày chỉ vì một câu thất lễ.
Những ngày ở Bắc Triều là quãng thời gian u tối nhất đời ,   phong kín trong ký ức, chẳng  nhắc .
Nàng khẽ , vô tình  cố ý liếc  gương mặt .
Da dẻ căng mịn,  Dung Chấn chăm sóc đến hồng hào như hoa đào.
 hôm ,    từ miệng Sở Tố Hà một hình ảnh về Dung Hoài   khác… khác xa với ký ức của .
Dung Hoài và Sở Tố Hà là thanh mai trúc mã, nhưng   tình cảm hai chiều.
Là Sở Tố Hà đơn phương.