Tôi đã vô số lần nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Từ Uyển.
Là ở trong bếp nhà tôi.
Lúc đó tôi vô cùng mệt mỏi vì công việc quay cuồng liên tục ở công ty.
Rồi liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân lạ lẫm phía sau.
Tiếp đó, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
"Haiz, nếu mình mà mang bức tranh này đi bán, chắc chắn sẽ lập tức trở thành VIP hàng đầu của Bạch Mã hội sở nhỉ?"
Tôi: "..."
Tôi suýt thì sặc nước.
Sau khi nén lại cảm xúc buồn cười trong lòng, tôi thong thả ngước mắt nhìn.
Liền thấy một cô gái dịu dàng đứng đó.
Cô ấy trắng trẻo thanh tú, mái tóc đen mềm mại ngoan ngoãn xõa trên vai.
Và khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô ấy rõ ràng đã ngớ người ra.
Liên tưởng đến chuyện mẹ tôi mấy hôm trước có tiện miệng nhắc đến việc tìm gia sư cho em trai tôi, tôi thuận miệng hỏi một câu:
"Gia sư của em trai tôi?"
"Vâng ạ, thưa anh."
Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, tay căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo, nào còn cái vẻ muốn đến Bạch Mã hội sở ban nãy.
Tôi ừ một tiếng, cụp mắt xuống che đi ý cười trong mắt.
Chậc, trông thì ngoan đấy, mà tính cách lại khá thú vị.
Thú vị đến mức, tôi vậy mà lại rảnh rỗi muốn làm quen với cô ấy.
Sau đó, tôi chủ động đưa cô ấy về trường.
Đưa đi đưa lại rất nhiều lần.
Cô ấy như cây trinh nữ, tôi trêu cô ấy, cô ấy sẽ lập tức co rúm lại giả vờ ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng lại buột ra vài câu kinh thiên động địa rồi lại căng thẳng che giấu.
Có lần vì đưa cô ấy về, tôi lại cho đám bạn leo cây.
Bạn tôi gọi điện thoại, kinh ngạc hỏi tôi: "Anh Đình, dạo này bận gì thế? Sao tụ tập cũng không thấy mặt đâu?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Bận đưa gia sư của em trai tôi về."
"Sao anh rảnh rỗi thế, không phải là để ý cô giáo nhỏ nhà người ta rồi đấy chứ?"
Tôi thầm phàn nàn trong lòng, nhưng miệng lại yếu ớt đáp: "Cậu đi đi, tôi không quen mấy chỗ đó lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-toi-moi-la-chinh-that-cua-kim-chu/chuong-8-ngoai-truyen-chu-dinh.html.]
"Vậy được rồi."
"Chắc là vậy."
Tôi chắc là thích cô ấy rồi.
Cho nên khi cô ấy bị người ta chặn đường đòi nợ, tôi đã trực tiếp trả tiền giúp cô ấy.
Mắt cô ấy đỏ hoe nhìn tôi.
Lòng tôi khẽ động, không nhịn được mà nói ra lời trong lòng:
"Từ Uyển, mấy trăm nghìn này không cần trả đâu.”
"Đương nhiên tôi không giúp không công, tôi cần em làm bạn gái tôi.”
"Vừa hay mẹ tôi cứ giục cưới mãi, có em thì bà ấy sẽ vui lòng."
Dù sao cô ấy ngoan như vậy, mẹ tôi nhìn thấy cô con dâu này chắc chắn cũng thích mê.
Cô ấy sững sờ, rồi đồng ý, nhưng vẫn kiên quyết đòi trả tiền tôi.
Tôi vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy, nên tùy tiện bảo trợ lý soạn một bản hợp đồng qua lại, không muốn khoản nợ này ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi chẳng thèm nhìn đã ký, cô ấy cũng ký.
Cả nhà cùng vui.
Sau này cô ấy cũng trả dần tiền cho tôi, tôi lại xoay người cho cô ấy nhiều hơn.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau trong sự đồng thuận của cả hai.
Cho đến khi tôi âm thầm lên kế hoạch đi nghỉ mát ở hải đảo để cầu hôn rồi đính hôn với cô ấy, cô ấy lại ngơ ngác.
Cô ấy run run rẩy rẩy nói một câu: "Thời buổi này mà chuyện chim hoàng yến 'thăng hạng' lại thật sự rơi trúng đầu mình cơ à."
"..."
Tôi tức đến bật cười.
Hóa ra, tôi coi cô ấy là bạn gái, còn cô ấy ban đầu coi tôi là gay, sau đó lại là kim chủ.
Não của cô ấy lại một lần nữa sốc tôi đến mức ngoài cháy trong mềm, dở khóc dở cười.
Trong tiếng trêu chọc của đám bạn, tôi vừa tức vừa buồn cười ôm lấy cô ấy đang xấu hổ và tức giận.
Ngày hôm sau liền áp giải cô ấy thẳng tiến đến Cục Dân chính.
Thành công khiến cô ấy, người vẫn còn đang không thể tin nổi, nhìn thấy một thứ.
Đó chính là, tấm chân tình của tôi.
--HẾT--