HOÁ RA TÔI MỚI LÀ CHÍNH THẤT CỦA KIM CHỦ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-06-09 01:34:14
Lượt xem: 1,182
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Đình đứng bên cạnh đột nhiên lại giơ chân đá Tiểu Khải một cái, cắt ngang lời Tiểu Khải luôn.
Tiểu Khải 'Ái da' một tiếng, cậu ta ngơ ngác nhìn Chu Đình, rồi đột nhiên cười gian hơn.
"Em hiểu, em hiểu, hê hê."
Nói xong liền chuồn đi tìm đám con nhà giàu kia chơi tiếp.
Tôi đầu óc mờ mịt.
Nhưng không kịp suy nghĩ kỹ, tôi vội vàng đi dỗ dành vị Thái tử gia Chu Đình này.
Ánh mắt kinh ngạc ban nãy của tôi chắc chắn đã làm anh ấy không vui rồi.
Sắp phải tạm biệt rồi, không thể kết thúc bằng một trận cãi vã được.
Thế nào cũng phải chào tạm biệt đàng hoàng chứ.
Dù sao thì, tôi thích anh ấy.
Từ cái nhìn đầu tiên khi gặp anh trong bếp nhà anh ấy, đứa mê trai như tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Cho nên sau này được bao nuôi tôi cũng không hề phản kháng.
Tôi cũng từng ảo tưởng về một cái kết đẹp như trong tiểu thuyết, bạn gái giả thành tình yêu đích thực.
Nhưng xem ra bây giờ, là tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Lòng tôi chua xót, hiếm khi to gan nắm lấy tay Chu Đình.
Mang theo tâm tư thầm kín, mang theo khát vọng xa vời sẽ không thành sự thật.
Vẻ mặt không vui ban nãy của Chu Đình dịu đi, nét mày giãn ra, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Anh ấy bất đắc dĩ nghiêng đầu hôn tôi một cái.
"Từ Uyển, em đúng là đồ ngốc mà."
Giọng anh ấy quyến luyến khiến tôi càng buồn hơn.
Đúng vậy, tôi là đồ ngốc thầm thương trộm nhớ kim chủ của mình.
Đến hải đảo, Chu Đình bận đến mức không thấy bóng dáng đâu.
Tôi cũng không tự đi tìm mất hứng, mà tự mình buồn bã ở lì trong khách sạn.
Tâm trạng tụt dốc không phanh.
Thậm chí còn muốn khui hai chai rượu lấy can đảm, đến lúc Chu Đình cầu hôn thì xông ra cướp rể.
Nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi.
Một buổi tối nọ, tôi đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Chu Đình.
Nhìn qua cửa sổ sát đất của khách sạn một cái, tôi thấy trên bãi biển hình như có người đang chuẩn bị tổ chức nghi lễ lãng mạn gì đó.
Ồ, hình như là cầu hôn thì phải.
Dạo này người ta đổ xô đến hải đảo tỏ tình hay sao vậy?
Lúc này, điện thoại reo.
Chu Đình gửi cho tôi một tin nhắn: "[Từ Uyển, đến bãi biển đi.]"
Tôi hơi hoang mang, nhưng vẫn nghe lời xuống lầu đi về phía bãi biển.
Cũng không biết hôm nay gặp vận đào hoa gì, mà dọc đường có cả chục anh đẹp trai đưa hoa hồng cho tôi.
Họ cười rất thân thiện, cười có vẻ trêu chọc.
Ban đầu tôi còn bối rối, nhưng ngay sau đó, tim tôi dần dần, từ từ đập nhanh hơn.
Chuyện này hình như là có người cố tình sắp đặt.
Trong phim truyền hình cũng diễn thế này, nữ chính cuối cùng được nam chính cầu hôn.
Trong khoảnh khắc lóe lên như điện quang hỏa thạch, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ vô lý——
Vô lý đến mức tôi thậm chí không dám nghĩ đến lần thứ hai.
Tôi mơ mơ màng màng đi đến bãi biển, phát hiện Chu Đình đang đứng ở nơi lãng mạn mà tôi vừa nhìn thấy từ cửa sổ sát đất.
Dáng người cao ráo nổi bật, đẹp trai kinh khủng khiếp.
Xung quanh đều là bạn bè của anh ấy.
Hóa ra thật sự là Chu Đình muốn cầu hôn.
Lúc này, Chu Đình vẫn luôn nhìn tôi chăm chú vẫy vẫy tay với tôi, giống như đang gọi cún con vậy.
Anh ấy nói:
"Uyển Uyển, lại đây."
Tôi mím môi, lề mề lê bước qua đó.
"Chu Đình——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-toi-moi-la-chinh-that-cua-kim-chu/chuong-7.html.]
Nhưng Chu Đình lại cắt lời tôi, giọng anh ấy khàn đi, ánh mắt lấp lánh:
"Từ Uyển, anh nghĩ em đã đoán ra rồi.”
"Từ lúc anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên trong bếp nhà anh, chúng ta quen nhau năm năm, cũng đã ở bên nhau năm năm. Mấy chục năm sau này, anh cũng muốn ở bên cạnh em. Cho nên, đã đến lúc thay đổi thân phận của chúng ta rồi."
Dưới ánh mắt ngơ ngác của tôi, anh ấy quỳ một gối xuống, giơ ra trước mặt tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn mười carat.
Chiếu thẳng vào làm mù mắt chó của tôi luôn.
Tiếp đó, anh ấy nói: "Từ Uyển, gả cho anh nhé."
!!??
Tôi ngây người.
Tôi hoàn toàn đơ toàn tập.
Cứ như thể có một quả b.o.m nguyên tử nổ tung ngay trên đầu tôi, khiến tai tôi ù đi, mắt hoa lên, m.á.u dồn lên não như muốn b.ắ.n cả pháo hoa.
Chu Đình đang...
Cầu hôn tôi?!
Người anh ấy cầu hôn, thật sự là tôi sao??
Tim tôi đập thình thịch.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc xen lẫn căng thẳng của Chu Đình, cùng với tiếng reo hò phấn khích của mọi người xung quanh, phải mất một lúc lâu tôi mới định thần lại được.
Run run rẩy rẩy thốt lên một câu cảm thán:
“Thời buổi này mà chuyện chim hoàng yến 'thăng hạng' lại thật sự rơi trúng đầu mình cơ à.”
Lời vừa dứt, khu vực xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.
Tôi có thể thấy rõ bằng mắt thường, biểu cảm của Chu Đình chuyển từ căng thẳng sang ngơ ngác rồi đến rối bời, và cuối cùng là tan nát.
Tốc độ nhanh như tên lửa.
Cuối cùng, anh ấy bật cười.
Cười vì tức.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
"chim hoàng yến lại là cái câu chuyện quái quỷ gì nữa?"
Tôi rụt rè nói: "Chẳng phải trước đây quan hệ của chúng ta là thế sao, còn ký hợp đồng với em nữa, giờ cầu hôn thành công thì em chính là chim hoàng yến thăng cấp rồi còn gì."
Chu Đình hít sâu một hơi, dường như đang cố nén cơn muốn đ.ấ.m tôi một trận.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn, thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ không phải ạ?"
Chu Đình đứng dậy, không chút do dự lồng chiếc nhẫn kim cương to bự vào ngón tay tôi.
Anh ấy cười lạnh không ngớt.
"Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của em lúc nào cũng khiến anh trở tay không kịp.”
"Anh chưa bao giờ coi em là chim hoàng yến gì hết.”
"Ngay từ ngày đầu tiên qua lại với em, anh đã coi em là bạn gái của mình.”
"Bản hợp đồng đó là để bảo vệ lòng tự trọng của em, mục đích chính là không để khoản nợ không đáng kể kia ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta."
Chu Đình tuy tức giận mặt sầm sì, nhưng vẫn nói rất rõ ràng.
Mắt tôi mở to không thể tin nổi.
Hóa ra, tôi coi anh ấy là kim chủ không dám thổ lộ tình cảm, còn anh ấy lại luôn coi tôi là bạn gái.
Trong tiếng cười như sấm của mọi người xung quanh, Chu Đình nghiêng người ôm chầm lấy tôi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Anh ấy cười như không cười nói vào tai tôi một câu:
"Nhưng nếu em thích mối quan hệ kiểu này, vậy thì chúng ta thử xem."
Tôi giật mình, eo ẩn ẩn đau: "Ông xã ơi, anh nghe em giải thích đã!"
"Xưng hô giữ nguyên, lý do bác bỏ."
Tôi bĩu môi, nhưng ngay sau đó vẫn vui vẻ nép vào lòng anh ấy.
Hóa ra mọi chuyện đều có lý do cả.
Một người lạnh lùng như Chu Đình lại từng chủ động đưa tôi về nhà, trả nợ giúp tôi, tấm ảnh chụp chung trên bàn làm việc của anh ấy, việc anh ấy lén lút gọi điện thoại chuẩn bị cầu hôn, anh ấy giả vờ bình tĩnh mời tôi đi nghỉ mát ở hải đảo, anh ấy biết rõ tính cách tưng tửng bên trong tôi nhưng vẫn mỉm cười bao dung.
Tôi cười toe toét ôm lại Chu Đình, lòng tràn ngập mãn nguyện.
"Chu Đình, em muốn bí mật nói cho anh biết một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Thật ra năm đó trong nhà bếp nhà anh, em cũng đã rung động vì anh rồi."
Lời vừa dứt, trong đôi mắt vốn luôn thờ ơ của Chu Đình bỗng bừng lên những đóa pháo hoa rực rỡ, đẹp vô cùng.
(Hết chính văn)