Nhưng sau khi Chu Đình kéo tôi đang hồn bay phách lạc đứng dậy, lại ung dung buông một câu:
"Nếu thật sự mong chờ tiệc đính hôn của tôi như vậy, tháng sau tôi sẽ mời cô."
Lông mi tôi run lên.
Hóa ra vợ chưa cưới của anh ấy thật sự tồn tại, chỉ là... một người khác.
Khả năng này khiến lòng tôi cứ nặng trĩu.
Giống như rượu vang chưa ủ đủ ngày, hậu vị không đủ ngọt, lại phảng phất vị chua chát.
Nhưng tôi cũng không dám thể hiện ra ngoài, vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Chu Đình.
Không ngờ Chu Đình lại không hài lòng.
Lên xe rồi anh ấy không vội lái, mà sa sầm mặt hỏi tôi một câu:
"Từ Uyển, những lời cô ta nói ban nãy, em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Trong đầu tôi trăm ngàn suy nghĩ rối bời, nhưng miệng lại chỉ dám rụt rè hỏi một câu:
"Ông xã, chúng ta không đi ăn tiếp ạ?"
Chu Đình: "..."
"Ha." Chu Đình bật cười.
Anh ấy dường như bị tôi chọc cho tức cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt, chỉ toàn là bất đắc dĩ.
"Em ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ thôi à? Người khác đến tìm em gây sự thị uy mà em không biết vả mặt lại sao?"
"Anh biết là em không dám mà."
"Ngốc."
Tôi cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn sáp lại gần hôn anh ấy.
Chu Đình không né, lực tay siết eo tôi rất mạnh, sắp làm tôi gãy eo đến nơi.
Thật ra tôi biết anh ấy đang đợi tôi hỏi gì.
Nhưng tôi không dám hỏi.
Tôi sợ kết quả hỏi ra sẽ là một bi kịch.
Nhất là còn một tháng nữa anh ấy mới đính hôn, tôi ít nhất cũng có thể nhận được một triệu tệ.
Nếu lúc này mà lật bài ngửa, thì tôi sẽ không lấy được tiền.
Ai lại đi gây khó dễ với tiền bạc chứ.
Tôi khẽ thở dài, tìm một cái cớ hoàn hảo cho sự do dự của mình.
Sau đó, trong khoảng thời gian chờ đi nghỉ mát, Chu Đình có lẽ đã ghi thù.
Anh ấy thấy tôi ngày nào cũng thực sự không có việc gì làm, ngày nào cũng chỉ ngủ với ăn.
Nên đã vô cùng lạnh lùng vô tình ra lệnh cho tôi.
Bảo tôi mỗi trưa phải nấu cơm mang đến cho anh ấy.
Tôi ngớ người, run run rẩy rẩy hỏi: "Cơm em nấu, heo nhìn thấy chắc cũng muốn c.h.ế.t đó..."
Chu Đình vừa thắt cà vạt vừa liếc tôi một cái lạnh nhạt.
"Vậy thì học đi.”
"Chỉ cần em nấu ra, dù thành cái dạng gì anh cũng ăn."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-toi-moi-la-chinh-that-cua-kim-chu/chuong-5.html.]
Tôi đành gật đầu với vẻ mặt khó nói.
Thật sự không nhìn ra, vị Thái tử gia này lại là một tên M chính hiệu.
Chỉ là trước khi đi, Chu Đình lại nói với tôi một chuyện với giọng điệu khó hiểu:
"Mấy hôm nữa có một bữa tiệc gia đình, cần em đi cùng anh. Lát nữa sẽ có người đến đo số đo của em để may đồ."
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Để làm hài lòng kim chủ, sau khi đo xong số đo, tôi liền lôi sách dạy nấu ăn ra bắt đầu học.
Lúc suýt làm nổ tung nhà bếp, cuối cùng cũng nấu xong.
Tôi vui vẻ xách theo "cục phân" kia chạy vọt tới công ty Chu Đình.
Là Thái tử gia Kinh Khuyên, công ty của anh ấy đương nhiên tọa lạc ở khu sầm uất nhất.
Trước đây, ngoài việc lộ mặt giúp anh ấy chặn scandal, tôi gần như rất ít khi đến làm phiền anh ấy.
Chủ yếu là muốn tỏ ra biết điều, ngoan ngoãn, không gây rắc rối.
Lễ tân công ty thấy tôi, lập tức kính cẩn mời tôi vào thang máy riêng của tổng giám đốc.
Không khoác lác đâu, khiến tôi thoáng chốc có cảm giác vênh váo như nhà tư bản vậy.
Tôi lề mề bước ra khỏi thang máy, phát hiện Chu Đình không có ở đó.
Thư ký nói anh ấy đi họp rồi, bảo tôi đợi trong văn phòng anh ấy.
Thế là tôi đành một mình lặng lẽ ngồi không trên chiếc sofa nhỏ.
Tôi chỉ đến đây một lần hồi mới làm bạn gái giả của Chu Đình.
Nhưng ánh mắt dò xét và tò mò của vài nhân viên khiến tôi rất lúng túng và bối rối.
Chu Đình cũng tốt tính, nên không ép tôi đến nữa.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên nổi hứng bắt tôi mang cơm đến.
Haizz, lòng dạ đàn ông, mò kim đáy bể mà.
Đợi cả buổi, thật sự rất chán, tôi bèn lén lút quan sát bài trí trong văn phòng Chu Đình.
Bàn làm việc sáu chữ số, sofa năm chữ số, phong cách trang trí tối giản lạnh lùng.
Tôi không nhịn được, còn nghển cổ nhìn lên bàn làm việc của anh ấy một cái.
Máy tính, một chồng tài liệu, cốc nước, một khung ảnh tinh xảo...
Ánh mắt tôi chợt khựng lại.
Khoan đã!
Trong khung ảnh kia, hình như là ảnh chụp chung của tôi và Chu Đình?!
Tôi nhìn tấm ảnh này, ngớ cả người.
Trong ảnh, cả tôi và Chu Đình đều trẻ hơn bây giờ vài tuổi.
Ngồi sát vai nhau thật chặt, cánh tay anh ấy biến mất sau lưng tôi, chắc là đang thân mật ôm eo tôi.
Vẻ mặt tôi hơi căng thẳng, theo bản năng dựa vào anh ấy.
Anh ấy có lẽ đã uống chút rượu, khuôn mặt như trúng số độc đắc gen kia càng thêm hút mắt, đôi mắt đào hoa sáng như sao trời.
Môi mỏng hơi cong lên, trông tâm trạng cực kỳ tốt.
Tấm ảnh này chụp lúc nào nhỉ?
Tôi nhớ ra rồi.