Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HOÁ RA TÔI MỚI LÀ CHÍNH THẤT CỦA KIM CHỦ - CHƯƠNG 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-09 01:32:16
Lượt xem: 993

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng dưới sự thúc đẩy của trí tò mò mãnh liệt, tôi vẫn dè dặt hỏi một câu:

"Chu Đình."

"Hửm?"

Anh ấy nhướng mí mắt, liếc tôi một cái lành lạnh.

Tôi nhanh chóng nghe lời đổi giọng:

"Chồng ơi, chuyện ở quán bar, anh không giận ạ?"

Chu Đình chỉ kéo tôi sát hơn vào lòng, nói một câu đầy ẩn ý:

"Em tưởng anh là thằng ngốc à?"

Câu nói này của Chu Đình suýt nữa làm CPU của tôi bốc khói.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ anh ấy sớm đã biết tôi không phải loại tính cách hoa trắng nhỏ yếu đuối?

Nhưng tại sao anh ấy không vạch trần tôi?

Chẳng lẽ lời bạn thân nói là thật, đám nhà giàu này chính là thích kiểu chim hoàng yến này?

Vậy sau này tôi nên tiếp tục giả vờ hay không cần giả vờ nữa?

Ai, tiền khó kiếm, cứt khó ăn mà.

Cái hình tượng này phải xây dựng thế nào đây?

Mang theo tâm trạng cực kỳ bực bội, tôi vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ lại quay về lúc gặp gỡ Chu Đình.

Cực kỳ cẩu huyết Mary Sue.

Khi đó tôi vẫn là một sinh viên đại học trọng điểm khốn khổ, dựa vào đủ loại việc làm thêm để kiếm tiền học phí sinh hoạt.

Tình cờ gặp vận may cứt chó, tôi đến khu biệt thự nhà giàu làm gia sư cho một học sinh tiểu học.

Giữa buổi thấy khát nước, sau khi được cậu học sinh tiểu học đồng ý, tôi liền vào bếp rót cốc nước.

Trên đường đi nhìn bức tranh cổ trị giá tám chữ số, nước miếng ghen ghét nhà giàu chảy ròng ròng.

Cái này mà bán đi, gọi được bao nhiêu trai bao chứ.

Lúc đang lắc đầu ngẫm nghĩ, tôi đụng phải Chu Đình.

Anh ấy cầm một cái cốc, đứng đó với tư thế nhàn nhã, góc nghiêng đẹp trai vô lý, cứ như người từ trong tranh bước ra.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ấy lười biếng nhướng mắt nhìn tôi.

"Gia sư của em trai tôi?"

Tôi hoảng hốt hít ngược lại nước miếng sắp chảy ra, vội vàng gật đầu lia lịa.

"Vâng thưa anh."

Anh ấy chỉ thờ ơ ừ một tiếng, rồi cụp mắt xuống.

Cao lãnh thờ ơ hết chỗ nói.

Tôi lủi thủi rót cốc nước, không dám nói gì thêm.

Đợi tôi dạy kèm xong cho cậu em học sinh tiểu học, chuẩn bị ra ngoài khu biệt thự bắt taxi về trường thì một chiếc xe sang dừng lại bên cạnh tôi.

Ánh mắt mơ màng của tôi rơi vào đôi mắt đen láy của Chu Đình ở ghế lái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-toi-moi-la-chinh-that-cua-kim-chu/chuong-3.html.]

"Cô Từ, tôi đưa cô về."

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai đó của anh ấy, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.

Những lần dạy kèm sau đó, Chu Đình đều ở nhà, rồi lại lịch sự đưa tôi về trường.

Lâu dần, tôi còn cảm thấy Chu Đình có phải hơi bị thần kinh không nữa.

Rảnh rỗi không có việc gì làm cứ đưa tôi về làm gì?

Đương nhiên trong lòng tôi vẫn biết điều, rất tự nhiên loại bỏ khả năng Thái tử gia để ý đến tôi.

Rốt cuộc thì, tự biết mình là đức tính truyền thống tốt đẹp nhất của một đứa nhà nghèo như tôi.

Mãi cho đến hôm đó, trên đường anh ấy đưa tôi về ký túc xá, không may đụng phải đám đòi nợ.

Đó là chủ nợ của bố tôi trước khi ông qua đời, ngày nào cũng gào thét cha nợ con trả.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Câu chuyện này mà đưa vào truyện tranh Hàn Quốc, chắc cũng phải kéo dài mấy trăm chương.

Tôi tuy vô tâm, nhưng thật sự không muốn Chu Đình thấy bộ dạng khó xử này của mình, liền lúng túng bảo anh ấy đi trước.

Ai ngờ Chu Đình lại hất cằm về phía đám côn đồ đó, ánh mắt thờ ơ lạnh lùng.

"Đến tìm Từ Uyển đòi nợ?"

"Mày là ai? Có thể trả tiền thay nó không? Không thì cút, nếu không xử luôn cả mày."

Tôi càng sốt ruột, vội vàng đẩy đẩy Chu Đình, lại bị Chu Đình nắm lấy tay.

Tay anh ấy to, lòng bàn tay ấm áp.

"Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô ấy."

Đêm đó, Chu Đình bình tĩnh giúp tôi trả món nợ mấy trăm nghìn tệ.

Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, đám côn đồ kia đã hài lòng bỏ đi.

Tôi nhìn Chu Đình với vẻ mặt phức tạp.

"Cảm ơn anh Chu."

Mà Chu Đình buông tay tôi ra, thong thả nói một câu:

"Từ Uyển, mấy trăm nghìn này không cần trả đâu.

"Đương nhiên tôi không giúp không công, tôi cần cô làm bạn gái tôi.”

"Vừa hay mẹ tôi cứ giục cưới mãi, có cô thì bà ấy sẽ vui."

Lời này tôi nghe thế nào cũng thấy có ẩn ý.

Môi tôi mấp máy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Nhưng tôi tuy nghèo, lòng tự trọng không thể mất, tôi kiên quyết đòi trả số tiền này.

Chu Đình cũng không nói gì, đưa thẳng cho tôi một bản hợp đồng tình nhân.

Tôi mở ra xem.

【...Trong thời gian cô Từ Uyển trả tiền, mối quan hệ tình nhân với anh Chu Đình không thể tùy tiện chấm dứt, không được ảnh hưởng đến mọi tương tác của bạn trai bạn gái...】

Tôi không xem thêm nữa, cắm đầu ký luôn, từ đó bắt đầu cuộc đời chim hoàng yến.

Chu Đình nhận thì nhận rồi, nhưng lại chuyển khoản cho tôi một triệu tệ mỗi tháng, nói mỹ miều là tiền tiêu vặt.

Trong mắt tôi, việc đó cực kỳ không đứng đắn.

Dựa vào số tiền này, tôi từ khách quen chợ đầu mối nhảy vọt thành nữ đại gia tự do tài chính.

Loading...