Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 99: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên nhóc thối này!

Cụ Cố trừng mắt, định mắng mà Cố Húc cười nói trước: “Được rồi, ông yên tâm đi.”

Anh vừa nói vừa đắp chăn đàng hoàng lại cho cụ: “Nếu cô ấy đồng ý ở bên cháu, cháu vui sướng muốn điên, nào nỡ bắt nạt?”

“Muộn rồi, ông mau ngủ đi.”

“Hôm nay ông ngủ muộn, mai cháu sẽ bảo chú Trương gọi bác sĩ Vương đến khám cho ông.”

Nghe vậy, cụ Cố chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Giờ cụ không bằng lúc còn trẻ nữa. Ba năm trước từng vào nằm viện, nay lại ồn ào ầm ĩ với đám con cháu đến tối muộn, mệt vô cùng. Đầu vừa đặt xuống gối được mấy phút đã có tiếng hít thở đều đều truyền tới.

Thấy cụ ngủ, Cố Húc không đi ngay mà ở lại điều chỉnh đèn ngủ, kiểm tra chuông gọi ở mép giường. Sau khi xác nhận mọi thứ không vấn đề, anh mới rời đi.

Ra cửa, nhớ đến câu cô gái nhỏ nói, anh lập tức gọi điện cho Trang Kỳ.

Trang Kỳ nhận điện thoại rất nhanh.

Cuộc gọi vừa thông đã hỏi: “Tối muộn cậu không ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?”

Mấy dì giúp việc đã thu dọn xong phòng khách, đi nghỉ hết nên không gian khá im ắng. Cố Húc đứng trước cửa sổ ngắm trời tuyết mênh m.ô.n.g bên ngoài, nói: “Ngày mai chị giúp tôi sắp xếp một hoạt động ở viện phúc lợi đi. Viện phúc lợi Thiên Sứ ấy. Chuẩn bị nhiều đồ mang đến cho trẻ con vào, không cần kéo theo bên truyền thông hay nhiếp ảnh gia.”

Nghe xong, Trang Kỳ hơi bất ngờ. Mấy năm nay, Cố Húc cũng hay quyên tiền ủng hộ nhưng chưa từng lộ mặt hay để lại tên họ chứ đừng nói đến việc tự mình tới viện phúc lợi.

Nhưng cô không nói gì.

Tuy cô là người đại diện của Cố Húc nhưng anh lại là boss. Ông chủ lên tiếng, đương nhiên cô phải nghe theo, hơn nữa việc này không khó. Trang Kỳ không nhiều lời nữa, tính toán thời gian chút rồi đáp: “Được, tôi sẽ liên hệ với viện phúc lợi trước. Vừa hay ngày mai tôi không có việc gì, sẽ cùng cậu qua đó.”

“Có điều…”

Trang Kỳ xem vị trí viện phúc lợi Thiên Sứ, khó xử nói: “Tuy nơi này ở thành phố A nhưng cách chúng ta rất xa, không thể đi đi lại lại trong vòng một ngày được, chất lượng khách sạn bên đó có vẻ cũng không tốt lắm.”

Nãy Cố Húc cũng xem thử vị trí địa điểm, hờ hững nói: “Chị cứ giải quyết chỗ dừng chân cho mình đi, tạm thời không cần quan tâm đến tôi.”

Mê Truyện Dịch

Anh đi một quãng đường xa đến đó không đơn giản chỉ để thăm mấy đứa trẻ.

Anh ấy mà, có ý đồ riêng.

Trang Kỳ: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-99-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Tuy không biết Cố Húc có chủ ý gì nhưng là một người cấp dưới đủ tư cách luôn làm tròn bổn phận, cô không đặt câu hỏi. Chỉ cần Cố Húc không làm loạn, cô lười quản.

Cúp điện thoại rồi, Cố Húc lại giương mắt nhìn trời tuyết mênh mông. Sau đó, anh xem thử nhiệt độ ngày mai, mở wechat để lại lời nhắn cho cô gái nhỏ: [Ngày mai trời lạnh, mặc nhiều đồ chút.], xong xuôi mới cất di động, lên tầng.

**

Viện phúc lợi Thiên Sứ nằm ở phía Bắc thành phố A, mất khoảng ba, bốn tiếng lái xe đến. Mà mấy ngày nay trời liên tục đổ tuyết, đường đọng lớp tuyết rất dày nên tài xế không dám lái quá nhanh.

Nếu là ngày thường, sắc mặt Cố Húc đã sa sầm.

Nhưng hôm nay anh chẳng có phản ứng gì, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trông tâm trạng rất tốt.

Trang Kỳ theo anh đã nhiều năm, tính anh thế nào hiểu quá rõ. Ấy vậy mà hôm nay cô lại đoán không ra tổ tông đang suy nghĩ gì. Nay trời lạnh lại vào lịch nghỉ, không ở nhà ngủ mà chạy đến viện phúc lợi xa xôi làm gì không biết.

Cố Húc đâu giống người thích trẻ con?

Hoang mang trong lòng họ lập tức được giải đáp khi đến viện phúc lợi.

Xe vừa dừng trước cửa viện phúc lợi đã thấy một người phụ nữ chừng 50 tuổi ra đón. Bà là viện trưởng viện phúc lợi Thiên Sứ, họ Lâm, tên có một chữ Phương.

Lúc nhận được cuộc gọi của Trang Kỳ, Lâm Phương khá ngạc nhiên.

Vị trí viện nằm ở chỗ khá hẻo lánh. Tuy ngày thường cũng có minh tinh hoặc mấy nhân viên làm công tác xã hội giúp đỡ nhưng hiếm khi có minh tinh tự mình xuất hiện, đặc biệt là khi trời còn đổ tuyết lớn.

Nếu không phải sáng nay Trang Kỳ hỏi đường rồi thêm wechat, sau còn trực tiếp chuyển thẳng tiền sang thì bà đã coi đây là trò đùa dai. Thấy xe dừng, bà lập tức mỉm cười đi qua, khách sáo nói: “Chào mọi người, tôi là viện trưởng viện phúc lợi ở đây. Tôi họ Lâm.”

“Chào bà, viện trưởng Lâm.”

Trang Kỳ cười và bắt tay với bà, giới thiệu người đứng bên cạnh: “Người này là Cố Húc.”

Lâm Phương không phải người am hiểu giới giải trí nhưng từng nghe tên Cố Húc, định chào hỏi thì khựng lại khi thấy rõ người đến.

Đây chẳng phải là…

Vị minh tinh mà Tiểu Nguyễn thích sao?

“Viện trưởng Lâm?”

Thấy bà ngẩn ra, Trang Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng gọi.

“Ôi trời, xem tôi này, một bó tuổi rồi còn nhìn người ta chăm chú.” Lâm Phương cười, chào hỏi Cố Húc rồi nói với hai người: “Bên ngoài lạnh lắm, mọi người mau vào đi. Đồ đạc tôi sẽ bảo người trong viện thu dọn.” Nói xong, bà dẫn họ đi vào, dọc theo đường đi giới thiệu tình huống ở viện phúc lợi.

Loading...