Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 96: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã lâu lắm rồi, Nguyễn Tinh Trầm không gọi như vậy. Nhắc đến khoảnh khắc đó, lời đến đầu lưỡi lại hơi xa lạ. Cô khép hai mắt lại, nói với Thẩm Tinh Hà: “Cảm ơn anh, và…” Tạm dừng giây lát, cô mới nói tiếp: “Xin lỗi anh.”

Cô không phải kẻ ngốc.

Đương nhiên nhìn ra được tình cảm của Thẩm Tinh Hà.

Nhưng phần tình cảm đó, cô không có cách nào báo đáp.

Thẩm Tinh Hà luôn rất thông minh, sao có thể không nghe ra ý trong câu nói? Anh ta đưa tay chắn tầm mắt, cười: “Ngốc quá, có gì phải xin lỗi đâu. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, muộn rồi đấy, em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngủ ngon.”

“Ừm, em cũng thế, ngủ ngon.”

Nguyễn Tinh Trầm cúp điện thoại, ngồi tựa vào ghế sofa, giữ im lặng thật lâu, trong chốc lát chẳng muốn làm cái gì cả. Đợi trả lời xong hết tin nhắn bên wechat, cô mới mở weibo, đăng bài: [Người trong ảnh là bạn tôi, không yêu đương.]

Sau đó, cô không quản việc trên weibo nữa, mở lại wechat, nhấn vào giao diện trò chuyện với Cố Húc, gửi tin: [Thầy Cố à, xin lỗi anh nhé, ban nãy điện thoại em hết pin nên không nhắn tin ngay được. Em về đến nhà rồi.]

Nghĩ đến vụ việc hỗn loạn trên weibo, Nguyễn Tinh Trầm đoán Cố Húc cũng đã thấy. Sau một hồi do dự, cô lại gửi thêm tin nữa: [Hot search trên weibo là tin giả đấy. Em không yêu đương. Đã phủ nhận ạ.]

**

Phía nhà cũ nhà họ Cố vẫn rất náo nhiệt.

Nhóm người ngồi chơi bài có người quá may mắn, vui vẻ đến mức phát bao lì xì.

Cố Húc không tham gia, chỉ dính chặt lấy ghế sofa. Tính toán thời gian định gửi tin cho cô gái nhỏ thì phát hiện wechat thông báo có hai tin cô gửi đến. Ánh mắt anh dừng trên tin thứ hai. Khuôn mặt vốn u ám nay lại như mặt trời rẽ mây ló đầu, bừng sáng lên, trông hết sức vui vẻ.

Bé con của anh mà.

Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Trầm đứng ngồi không yên, bản thân cũng chẳng biết vì sao mình lại gửi cho Cố Húc như thế. Chẳng qua là cô muốn giải thích chút, không muốn anh hiểu lầm thôi. Nhưng đợi gửi rồi cô lại thấp thỏm, đặt điện thoại sang một bên, tránh như tránh tà, ném ra xa.

Có điều, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía di động đang nằm trên sofa.

Cô mím môi, với tay qua, màn hình đột ngột sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-96-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Mê Truyện Dịch

Không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi trên wechat. Cố Húc gọi tới.

Nguyễn Tinh Trầm như muốn ngừng thở. Thêm tài khoản wechat của Cố Húc đã lâu nhưng ngày thường mọi thứ chỉ giới hạn ở nói chuyện phiếm bằng tin nhắn, chưa từng gọi điện qua ứng dụng. Cảm xúc cô bây giờ giống hệt lần đầu tiên nhận được cuộc gọi từ Cố Húc, thấp thỏm, chăm chú nhìn màn hình, tai lắng nghe tiếng chuông của wechat.

Sợ người bên kia chờ lâu sẽ ngắt, cô vội vàng ấn nhận, bình ổn lại hô hấp, nhẹ nhàng cất tiếng “alo”.

Trái với sự khẩn trương của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc rất vui sướng. Chắc do tâm trạng tốt nên giọng điệu cũng vui hơn, âm cuối còn cố tình kéo dài: “Cô gái nhỏ, em đang làm gì?”

“Đang…”

Nguyễn Tinh Trầm nắm chặt di động, màn hình dán vào lỗ tai, từ đó truyền ra giọng nói gợi cảm của Cố Húc, ấp úng nói: “Đang, đang gọi điện thoại với anh ạ.” Dứt câu, nghe thấy tiếng cười nhẹ, cô đỏ mặt, nhanh chóng bổ sung thêm: “Mới nhắn tin trò chuyện với mấy người bạn ạ.”

“Bây giờ, giờ đang gọi điện thoại với anh.”

Nghe cô dịu dàng giải thích, tâm trạng Cố Húc càng phơi phới. Anh thôi cười, thấp giọng nói: “Sao em căng thẳng thế? Tôi đâu có ăn em.”

Giọng Cố Húc rất dễ nghe.

Đêm nếu không ngủ được, cô hay mở video CP kia ra để xem, như chỉ cần nghe thấy giọng Cố Húc, cô sẽ yên tâm đi vào giấc ngủ.

Giọng nói hay giúp cô đi vào giấc ngủ ban đêm, giờ đang tóm lấy tim cô, khiến nó đập “thình thịch” không ngừng. Nguyễn Tinh Trầm cứ có cảm giác đầu bên kia cũng nghe được tiếng tim mình đập, khuôn mặt cô ửng đỏ, tay đè lên n.g.ự.c chẳng biết bao lâu mới thấp giọng nói: “Em không căng thẳng.”

Dứt câu, sợ Cố Húc buông lời trêu chọc, cô vội hỏi: “Thầy Cố, anh đang ở nhà ạ?” Cô không nghe được tiếng có ai bên cạnh anh, thấy có tiếng gió nhiều hơn.

“Ừm, tôi ở nhà.”

Cố Húc hiểu cái cô thắc mắc, cười giải thích: “Rất nhiều người ở trong, ầm ĩ lắm. Sợ em thấy ồn nên tôi đi ra.”

“Giờ anh đang ở bên ngoài ạ?”

Nguyễn Tinh Trầm đứng dậy, nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất, tuyết vẫn đang rơi. Ngắm thôi đã cảm giác được sự lạnh lẽo. Lo Cố Húc bị cảm, cô cau mày, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thầy Cố, anh mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Anh đừng để hôm sau bị cảm.”

Biết cô gái nhỏ đang quan tâm mình, Cố Húc càng cười tươi hơn. Gió bên ngoài hơi lớn, anh đứng ở ban công mà tuyết cũng rơi vào người. Có điều, nhờ vào sự quan tâm của cô, bỗng anh thấy lạnh lẽo bên ngoài không hề hấn gì. Được một ngày bình yên nói chuyện phiếm với cô đã là chuyện đáng vui mừng rồi.

Loading...