Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 80: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:24:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe tới đây, Cố Húc không nhịn được cau mày, giọng điệu lạnh tanh: “Có tra ra được nguyên nhân cụ thể là gì không?”

“Việc này qua đã lâu, muốn đào sâu hơn cần một chút quan hệ…” Ngô Nguyệt chần chừ: “Có điều, em đã thử liên hệ với mấy hộ gia đình gần đó rồi. Họ kể rằng, cha dượng chị Nguyễn nhìn bề ngoài khá thật thà, hiền lành nhưng lại có khuynh hướng bạo lực. Có người còn nói, năm đó, họ thấy mấy vết thương trên người chị Nguyễn và mẹ.”

Sắc mặt Cố Húc vốn đã không tốt nay lại thêm âm trầm.

Bạo lực gia đình?

Không lẽ, vì nguyên nhân này nên cô gái nhỏ mới cực lực phòng bị người khác, tâm trạng rối bời khi phải diễn cảnh thân mật?

Trong điện thoại, giọng Ngô Nguyệt không hề bị gián đoạn.

“Năm đó, vào lúc mẹ chết, chị Nguyễn có mặt ở nhà. Hẳn chính chị ấy đã chứng kiến chuyện này.”

“Cảnh sát kể rằng, khoảng thời gian ấy, chị Nguyễn trốn tiệt trong phòng, không nói năng gì. Một năm sau đó, chị Nguyễn liên tục phải tiến hành trị liệu các vấn đề về tâm lý. Hình như lúc đó,… chị ấy có khuynh hướng tự sát.” Nói đến đây, Ngô Nguyệt bất giác đè thấp giọng xuống.

Có thể là do chuyện này xảy ra với người mình quen biết.

Nên khi điều tra, cảm xúc của cô nàng luôn không ổn định.

Cô nàng không tài nào tưởng tượng nổi những chuyện chị Nguyễn phải trải qua khi chỉ mới 15 tuổi, cũng không hiểu sao năm đó chị ấy có thể đi qua được…

“Nhưng có một chuyện lạ lắm.”

“Nói.”

Ngô Nguyệt tạm ngừng chút mới nói: “Lúc em tới địa phương điều tra, hỏi thăm mấy người hàng xóm, họ đều bảo mẹ chị Nguyễn rất nhu nhược, bị đánh chẳng dám phản kháng. Lần đó là lần đầu tiên bà ấy cầm d.a.o c.h.é.m người.”

“Thế nên, em đang nghĩ, có khi chuyện năm đó còn có ẩn tình khác.”

Cố Húc giữ im lặng đến tận khi nghe được câu cuối cùng mới mở miệng, gió ngoài vườn rất lớn nhưng giọng anh còn lạnh hơn cả bầu không khí xung quanh: “Không cần điều tra nữa.”

Dựa vào gia thế của anh, muốn tra rõ chuyện năm đó không có gì khó.

Nhưng nếu tiếp tục điều tra, anh không dám đảm bảo là mình không xúc phạm đến cô gái nhỏ. Anh không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào. Nếu cô không nói, hẳn là không thích để người khác biết.

Vậy thì không cần điều tra nữa.

Anh sẽ chờ.

Chờ đến một ngày, chính miệng cô gái nhỏ nói cho anh biết.

Mà đợi không được cũng không sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-80-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Anh sẽ bảo vệ cô, không để cho cô chịu bất cứ tổn thương nào.

Ánh mắt lại nhìn về hướng cửa sổ sát đất. Gương mặt cô gái nhỏ tươi tắn rạng rỡ, đẹp như khóm hoa hướng dương trong tay, không có chút tuyệt vọng nào với thế giới, chỉ có hi vọng vô ngàn. Tựa như, từ trước đến nay, cô chưa từng phải trải qua chuyện gì tối tăm.

Dường như cô đã tìm được vị trí thích hợp để đặt xuống nên vui vẻ cầm di động chụp mấy tấm.

“Đừng để ai biết tôi điều tra chuyện này. Đặc biệt là cô ấy.”

Ngô Nguyệt nghe ra được cảm xúc trong giọng anh, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: “Anh Cố yên tâm đi, em làm việc rất cẩn thận. Mấy người hàng xóm ở xung quanh em đều boa tiền. Bọn họ sẽ không nói linh tinh đâu.”

Nghe đến đây, Cố Húc không nói thêm nữa, chỉ “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Anh không đi vào ngay.

Bây giờ, cảm xúc của anh không tốt, đi vào luôn có khi lại làm cô gái nhỏ sinh nghi nên đứng im tại chỗ ngắm cô.

Chẳng biết Bình An tỉnh dậy từ lúc nào, giờ đang quấn lấy chân cô, ngẩng đầu kêu “meo meo”.

Vậy cô gái nhỏ của anh thì sao?

Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve Bình An.

Từ đầu đến cuối, gương mặt cô duy trì nụ cười dịu dàng, bao dung.

Xuất thân của Cố Húc tốt. Từ bé đến lớn, anh muốn làm gì liền làm cái đó, đến cả việc vào giới giải trí cũng được nhiều người nịnh bợ. Cho nên, anh luôn tùy hứng làm bậy, không cố kỵ cái gì. Nhưng bây giờ, anh lại cảm nhận được sự vô lực một cách sâu sắc.

Nếu anh có thể biết đến cô gái nhỏ sớm hơn, có phải anh sẽ giúp cô che được bóng tối vây quanh không?

Cô có thể sống vui vẻ.

Sẽ không chìm trong bóng tối, trải qua cảm giác cái c.h.ế.t cận kề, hít thở không thông. Cô có thể giống như người bình thường, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Mê Truyện Dịch

Vốn dĩ, cô gái nhỏ của anh nên được sống một cuộc đời đơn giản.

“Thầy Cố?”

Nguyễn Tinh Trầm ôm Bình An trêu chọc một lúc liền đưa mắt nhìn ra vườn, thấy Cố Húc ngẩn ngơ, sợ anh cảm mạo nên lập tức ra ban công gọi: “Anh nói chuyện điện thoại xong chưa?”

“Bên ngoài lạnh lắm. Em mau vào đi, đừng để bị cảm.”

Cô gái nhỏ cười tươi, không giấu được sự quan tâm của mình. Đột nhiên, Cố Húc muốn ôm cô vào lòng, chẳng cần nói gì hết, để mặc cô vùi trong lòng mình, giơ tay vuốt phẳng nỗi bất an cùng hồi ức không tốt.

Anh ở trong làng giải trí đã nhiều năm, chưa chuyện xấu hay u ám nào anh không thấy. Lúc trước không thèm để tâm đến chúng nên anh không có cảm xúc nào khác lạ.

Loading...