Dứt câu, anh quay sang nói với Nguyễn Tinh Trầm, giọng hòa hoãn hơn: “Em không đi tháo trang sức à? Bên ngoài gió lớn lắm, một lúc nữa sẽ mưa. Em mau thay quần áo rồi về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyễn Tinh Trầm đang nghĩ xem Hạ Hồng Phi mà hỏi nữa mình nên trả lời thế nào, đâu ngờ lại được Cố Húc giải vây.
Thật ra, đã nhiều năm trôi qua rồi nên cô sớm hình thành thói quen. Năm nào cũng có người hỏi cô Tết này có sắp xếp thế nào. Mà đây chỉ là một câu hỏi thuận miệng không có ác ý gì, vì vậy, cô không còn mâu thuẫn như trước kia nữa. Nếu có chuyện thì chỉ cần không chạm vào giới hạn là được. Tóm lại, chỉ cần thế thôi.
Cho nên, cô không khỏi cảm thấy ấm áp khi Cố Húc giải vây giúp mình. Cô đứng dậy, gật đầu: “Em đi trước nhé.”
Đợi người đi rồi, Hạ Hồng Phi nhíu mày, hỏi Cố Húc: “Hôm nay cậu sao thế?”
Ông cứ cảm giác hôm nay Cố Húc không ổn lắm. Dù là thái độ với Nguyễn Tinh Trầm hay giọng điệu căng thẳng khi cản ban nãy… Tuy sự thay đổi ấy rất nhỏ nhưng ông quen Cố Húc đã nhiều năm, phân biệt được là chuyện tất nhiên.
“Tôi có thể làm sao được?”
Cố Húc nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tinh Trầm rời đi, lạnh nhạt mở miệng. Cốc café hơi nguội, anh không muốn uống nữa nên tùy tiện đặt ở một góc trên bàn. Đợi đến khi không còn thấy bóng cô, anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Hồng Phí, nói: “Đổi lại là ông, trước nay tôi chưa thấy ông nói nhiều như vậy bao giờ.”
“Hôm nay ông cứ nói là tôi thấy không êm tai.”
Hạ Hồng Phi: …
Ông phải nói thế nào mới êm tai?
Nhưng luận về khoản miệng lưỡi, ông không bằng Cố Húc được nên chẳng tiếp tục đề tài đó nữa. Nhớ tới chuyện trước hai người từng đi với nhau, ông hỏi: “Không phải cậu và Tiểu Nguyễn định tán tỉnh nhau chứ?” Nếu thế cũng không khó giải thích mấy.
Mấy tháng nay ở phim trường, Cố Húc hết đối diễn với người ta lại dạy cách nắm bắt kịch bản. Từ trước tới nay, ông chưa từng thấy anh dịu dàng vậy đâu.
Sợ người nào đó coi ông đang xen vào chuyện của mình, Hạ Hồng Phi bổ sung thêm một câu: “Tôi thuận miệng nên hỏi thôi. Hai người có coi nhau là đối tượng để tìm hiểu cũng chẳng sao, tôi không kiêng kỵ quá nhiều. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.”
Trước nay, ông không quan tâm tới cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ.
Đối với ông mà nói, chỉ cần bạn diễn xuất tốt, không tạo scandal thì bạn muốn thế nào là mặc bạn.
Lần này đặt câu hỏi là vì người ngồi trước mặt ông là Cố Húc. Ông quen Cố Húc đã nhiều năm rồi. Ngoại trừ đóng phim thì cũng có tiếp xúc đôi chút trong đời sống cá nhân.
Cố Húc không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói một câu: “Ông yên tâm đi, cô gái ấy còn để ý hơn ông nhiều.” Cứ ở đoàn làm phim là cô chăm chăm đối diện chứ không nói chuyện riêng. Dù có lén ở cạnh nhau cũng rất quy củ, nhưng mà… anh cúi đầu nhìn điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-74-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Trên màn hình là cuộc trò chuyện mấy ngày nay giữa anh và Nguyễn Tinh Trầm ở wechat.
Cô rất ngoan, bảo giữ liên lạc là giữ liên lạc. Ngày nào cô cũng chào buổi sáng, chúc anh ngủ ngon. Tuy rất bình dị nhưng làm người đọc rất vui.
Anh vui sướng tới mức cong môi cười.
Mặc dù Cố Húc đang cúi đầu, Hạ Hồng Phi vẫn nhìn ra tâm trạng anh khá tốt. Ông hơi nhướn mi, xem ra chuyện này là thật rồi. Vì vậy, ông không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Cô gái Tiểu Nguyễn này không tồi. Nếu thích, hãy đối xử với người ta thật tốt vào. Ông cụ nhà cậu hay oán giận chuyện của cậu với tôi lắm đấy.”
“Hừ, ông ấy lúc nào chẳng lắm chuyện băn khoăn.”
Nghe vậy, tâm trạng vui sướng của Cố Húc lập tức xen lẫn cảm giác bất đắc dĩ.
Anh cũng muốn chăm sóc người ta thật tốt mà. Có điều, thái độ của cô gái nhỏ luôn là cẩn thận từng li từng tí, nói chuyện với anh cũng e dè như sợ mình sẽ nói sai.
Việc này nếu xảy ra với người khác, hẳn họ sẽ phát hiện ra. Còn không phát hiện thì chẳng đơn giản cười nói qua loa một câu đâu.
Mà có lúc cô gái nhỏ ngoan lắm.
Bình thường, bảo gì cô làm đó, nói chuyện phiếm cũng không quá trớn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thích một người, luôn sợ mình quá thẳng thắn sẽ dọa cô nên chọn cách uyển chuyển hết mức có thể để thể hiện. Nhưng với tính cách của cô, chả biết bao giờ cô mới nhận ra đây.
Xem ra…
Cố Húc duỗi tay chạm nhẹ vào màn hình di động đen sì.
Phải để cô hiểu rõ thôi.
Mê Truyện Dịch
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Cả thế giới đều biết tôi thích bà xã mình, còn bà xã lại không biết.
Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Nguyễn Tinh Trầm không lập tức tiếp nhận công việc tiếp theo. Vì tiểu khu cũ trước kia cô ở vấn đề an toàn không đảm bảo nên có một lần, cô kết thúc cảnh quay vào buổi tối, trở về bị fan bắt gặp. Bây giờ, bên dưới rất hay có fan đến.