Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 71: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:24:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Húc mặc quần áo ở nhà, thoải mái ngồi trên sofa. Thấy Ngô Nguyệt tới, anh gật đầu, sợ cô nàng tạo ra tiếng động quá lớn, dặn dò: “Nhẹ nhàng chút.”

Giọng nói lạnh nhạt nhưng bao hàm cả sự quan tâm trong đó.

Ngô Nguyệt nghe mà rùng mình. Sợ người ta tỉnh mới bảo cô nàng nhẹ tay đây mà. Chắc chắn là vì người phụ nữ đang ngủ trên tầng. Vốn dĩ, cô nàng nghĩ anh Cố chỉ chơi đùa thôi. Giờ xem ra, anh nghiêm túc nhỉ?

Thế thì phiền rồi.

Cô nàng rầu rĩ tới dài cả mặt mà không dám nói gì, đành “vâng” một tiếng rồi xách đồ vào trong phòng bếp.

Dù không tỏ vẻ gì ra bên ngoài nhưng cô nàng lại không nhịn được chửi bới trong lòng. Mấy ngày trước anh còn nói thích chị Nguyễn cơ mà. Mới được mấy ngày chứ? Quả nhiên, đàn ông đều là đồ móng lợn thối tha.

Cố Húc không biết suy nghĩ này của cô nàng.

Cũng may, là anh không biết.

Nếu biết, với công lực độc mồm độc miệng của anh, đảm bảo Ngô Nguyệt sẽ bị nói tới phát khóc.

Anh lật xem thêm vài trang sách nữa rồi nhìn đồng hồ. Sắp chín giờ rồi. Sáng nay, cô gái nhỏ không phải diễn nhưng chiều có hai cảnh. Anh nên lên gọi người thôi.

Vì vậy, anh đặt sách xuống, cầm túi quần áo đi lên tầng, đến trước cửa phòng ngủ dành cho khách, gõ nhẹ vài tiếng. Đợi anh gõ tới lần thứ ba thì mới nghe thấy âm thanh mơ hồ bên trong.

Chắc là chưa tỉnh ngủ.

Giọng cô gái nhỏ mềm như bông: “Sao thế?”

Cách một cánh cửa, Cố Húc nghe thấy giọng nói mềm mại ấy. Nếu về sau… Bỗng, anh hắng giọng, đánh bay suy nghĩ trong lòng, nói chuyện với cô: “Ngô Nguyệt mang bữa sáng tới đây rồi. À, em tắm rửa thay quần áo đi, đồ tôi đặt ở cửa.”

Mê Truyện Dịch

Nghe thế, Nguyễn Tinh Trầm tỉnh hẳn. Cô mở mắt, ngồi dậy, nắm chặt góc chăn nhìn ra cửa phòng, nói với giọng điệu nhạt nhẽo: “Cảm ơn, cảm ơn thầy Cố. Em biết rồi.”

Cố Húc biết cô khẩn trương, cười nhẹ: “Tôi đi xuống tầng trước. Em cứ từ từ mà thay, không cần vội.” Sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Nguyễn Tinh Trầm không lập tức đi thay quần áo.

Cô ngẩn ngơ ngồi trên giường, xoa mắt để bản thân tỉnh táo hơn. Thật ra, chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, đặc biệt là khi lạ giường. Hôm qua, cô cứ tưởng bản thân sẽ không ngủ được. Ai ngờ, tắm rửa xong, vừa dính vào gối đã ngủ luôn.

Cô nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên màn hình di động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-71-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

9:10

Không mộng mị cũng chẳng giật mình tỉnh giấc, ngủ một mạch tới tận bây giờ. Đây là giấc ngủ an ổn nhất của cô từ khi 15 tuổi đến nay.

Quá là thần kỳ!

Nguyễn Tinh Trầm ngồi ngây ra một lúc mới cầm quần áo lên đi thay.

Chờ cô thay xong quần áo đi xuống cũng là lúc Ngô Nguyệt hoàn tất việc bày đồ ăn ra bàn, đang ép nước trái cây cho hai người. Cô nàng đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang.

Ngô Nguyệt dừng động tác lại, muốn nhìn xem yêu tinh phương nào đã quyến rũ anh Cố tới mức để anh đưa về nhà.

Nghĩ một hồi, cuối cùng cô nàng cũng được chiêm ngưỡng nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ đi từ trên tầng hai xuống. Cô lớn lên đẹp, làn da rất tốt, khoác lên mình bộ quần áo thường ngày thoải mái và để mặt mộc. Dù vậy, cả người cô vẫn phát sáng, làm người khác không rời mắt được.

Người con gái trong tưởng tượng đáng lẽ không xuất hiện lại xuất hiện ở đây.

Nếu không phải Ngô Nguyệt đi theo Cố Húc đã lâu, quen nhìn sóng to gió lớn thì nhất định giờ phút này sẽ không nhịn được mắng to một tiếng “mẹ nó”. Cô nàng xoắn xuýt suốt mà hai người đã bên nhau rồi? Tuy không chửi bậy nhưng giọng cô nàng tỏ rõ sự không tin nổi của mình: “Chị Nguyễn?”

Nguyễn Tinh Trầm biết Ngô Nguyệt ở dưới tầng nhưng chạm mặt rồi lại hơi ngượng, khuôn mặt ửng hồng gật nhẹ, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”

Nói xong, cô né tránh ánh mắt bằng cách nhìn sang bên kia, bắt gặp Cố Húc đang ngồi ở chỗ bàn ăn.

Cố Húc mặc quần áo thường ngày ngồi trên ghế. Trên là một chiếc áo lông dê màu kaki, dưới là quần khá thoải mái. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ sát đất, cả người anh chìm trong nắng, thoạt nhìn như công tử quyền quý..

Nguyễn Tinh Trầm ngắm nhan sắc Cố Húc tới độ quá quen thuộc vẫn không cầm lòng được giật mình đứng ngẩn ra.

Tuy nhiên, lần này cô không bất ngờ về nhan sắc mà là bộ quần áo ăn mặc trên người. Cùng một hãng, cùng một kiểu quần áo và đến cả màu sắc cũng giống nhau. Thoạt nhìn, đồ hai người cứ như trang phục tình nhân.

Này, chắc là trùng hợp nhỉ?

Cố Húc cảm nhận được cái nhìn chăm chú lẫn nghi hoặc của cô, nhướng mày, buông cốc nước xuống: “Em đứng bất động ở đó làm gì?”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Trầm có chút ngập ngừng. Sau, thấy ánh mắt biết cười của anh, cô cúi đầu nói: “Tới đây.”

Ngô Nguyệt mang nốt bữa sáng ra. Hai người bắt đầu ngồi ăn sáng. Nguyễn Tinh Trầm rất muốn nhân lúc ăn hỏi về bộ quần áo nhưng lại thấy mình làm thế giống chuyện bé xé ra to nên ngậm miệng.

Loading...