Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 64: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:23:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng mở mắt ra, nghỉ ngơi giữa trưa, buổi tối trước khi đi ngủ, lúc nào cô cũng nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho anh, tùy tiện chào hỏi một câu thôi cũng được nhưng cô cứ viết lại xóa, cuối cùng thành ra chẳng gửi được tin nào.

Nghe vậy, Cố Húc bật cười. Anh gác tay lên lan can sau lưng, hơi nhịp ngón tay, ánh mắt không rời khỏi cô một giây nào: “Nếu tôi thấy phiền đã không thêm wechat của em.”

“Cho em thêm tài khoản wechat là để tiện liên lạc chứ không phải để trang trí.”

“Cô gái nhỏ.” Lúc gọi, âm cuối anh hơi nâng cao lên. Anh mỉm cười: “Về sau em còn coi như vật trang trí không?”

Biết Cố Húc không ngại phiền, Nguyễn Tinh Trầm sao có thể coi nó như vật trang trí được?

Cô hận không thể liên tục liên lạc với anh ấy chứ. Nhưng dù gì cô vẫn thấy hơi ngại nên không dám ngẩng đầu, cúi mãi giống hệt một chú chim cút nhỏ đáng yêu: “Không ạ.”

Vừa nói xong, cô liền nhớ tới sự kiện trên weibo.

Tuy Cố Húc bảo cô không cần quản chuyện đó nhưng đã áy náy thì phải làm đến cùng, dù sao thì là do cô nên anh mới vướng vào tai tiếng: “Thầy Cố, xin lỗi anh. Em biết anh không muốn nổ ra tai tiếng với người khác nhưng giờ là do em… Anh yên tâm, sau này em sẽ chú ý hơn.”

“Chờ quay phim của đạo diễn Hạ xong, nếu anh thấy không tiện thì em sẽ cố gắng ít chạm mặt nhau.”

Lời nói của cô rất chân thành, thiếu mỗi nước viết giấy cam đoan.

Cố Húc đang cười bỗng sầm mặt xuống, biến đổi nhanh như thể thay đổi thời tiết, mới nãy còn sao giăng đầy trời, giờ thì mây đen dày đặc. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô. Một lúc sau, anh mới hỏi: “Em nghĩ tôi để ý tới việc mình bị truyền tai tiếng với người khác?”

Mê Truyện Dịch

“Hả?”

Chẳng lẽ không đúng?

Cố Húc đã ở trong giới giải trí mười mấy năm, theo cô biết thì chuyện anh kiêng kỵ nhất là chuyện này. Giờ nói không phải, thế rốt cuộc vì sao anh lại tức giận?

Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của cô gái nhỏ lâm vào hoang mang.

Cố Húc tức anh ách. Anh nghĩ, rồi sẽ có một ngày mình bị cô gái nhỏ làm cho tức chết.

Nếu anh để ý, anh sẽ để cho hai người có cp sao? Sẽ không kiêng dè gì mà đăng tin lên weibo à? Sẽ nhấn thích video chắc? Bình thường trông cô gái nhỏ có vẻ thông minh, nhanh trí nhưng mỗi lần đụng vào chính sự lại hơi khù khờ. Còn cái gì mà nếu anh không tiện thì sau này sẽ chú ý ít chạm mặt?

Sao nào?

Chẳng nhẽ sau này cô cứ trốn tránh anh mãi?

Cố Húc vừa tức vừa muốn cười. Có điều, anh không biết nói gì khi thấy vẻ mặt này của cô gái nhỏ, đành tự mình giận dỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-64-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nhưng anh không nói gì càng làm Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương hơn. Cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt anh sa sầm thì giọng nói cũng tự động yếu đi: “Thầy Cố, anh, anh vẫn còn giận sao?”

“Không.”

Giọng vừa thấp vừa trầm, mặt thì cứng ngắc đen như than.

Nếu không tức giận thì là có quỷ.

Nhưng mà Nguyễn Tinh Trầm không biết nói gì hơn nên hai người đành im lặng.

Cuối cùng, Quý Siêu đi tới.

Chỗ Cố Húc với Nguyễn Tinh Trầm đứng cách không xa phòng bao của bọn họ. Vừa rồi tuy họ không tới gần nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm phía bên đó. Trước còn nói cười nhưng giờ thì không biết sao cả hai chẳng nói câu nào.

Người xem xem tới mức sốt ruột, lo lắng.

Lão Cố cái gì cũng tốt, chẳng qua là chưa từng yêu đương nên không biết dỗ dành con gái. Bọn họ sợ anh dỗ không được, quay đầu lại sẽ gây phiền toái cho họ.

Vì vậy, bọn họ đành thay người ta nghĩ cách.

Vốn là Trang Chu ra sân nhưng Quý Siêu với Chu Đông sợ hắn không biết giữ mồm giữ miệng, nói ra cái không nên nói nên đổi thành Quý Siêu. Nếu không, chỉ sợ quay đầu Cố Húc sẽ tìm ba người gây sự.

“Lão Cố.”

Quý Siêu gọi mà anh chẳng thèm phản ứng. Dù vậy, anh ta chỉ cười, quay đầu sang lịch sự chào hỏi Nguyễn Tinh Trầm: “Cô Nguyễn.”

Nguyễn Tinh Trầm không biết anh ta là ai nhưng thông qua cách gọi Cố Húc vừa rồi, cô đoán anh ta là bạn của anh nên cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chào anh.”

“Hôm nay chúng tôi có tổ chức sinh nhật cho một người bạn ở đây. Vốn tôi muốn mời cô Nguyễn qua đó ngồi một lúc nhưng giờ chỗ đấy khá hỗn loạn, sợ cô thấy mất tự nhiên…” Quý Siêu mặc âu phục, ăn nói lịch sự dịu dàng, rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

“Giờ tôi có mấy người bạn say rượu mà có một mình nên không thể lo chu toàn hết cho họ được. Nếu cô đã quen lão Cố thì không biết cô có phiền đưa cậu ấy về nhà không? Hôm nay cậu ấy uống không ít.”

“Cô biết đấy…” Quý Siêu cười bất đắc dĩ: “Người có thân phận như lão Cố không tiện gọi người lái xe thuê. Mà tài xế của cậu ấy vừa hay lại nghỉ đúng mấy ngày nay.”

Dù Quý Siêu không nói, Nguyễn Tinh Trầm cũng không để Cố Húc tùy tiện gọi người lái xe thuê.

Hiện giờ xã hội hỗn loạn, nếu Cố Húc đụng phải người xấu hoặc người có mưu đồ bất chính thì phải làm sao? Thế nên, Quý Siêu vừa mới nói xong, cô đã gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ đưa thầy Cố về nhà an toàn.”

Loading...