Thời tiết lạnh thế này, cô nàng nhớ ổ chăn của mình lắm rồi.
“Sao thế? Cậu Cố nói gì vậy?” Ông Trương, người tài xế thấy không ổn lắm nên hỏi lại.
“Cháu đâu biết? Chắc là bị đá rồi.” Ngô Nguyệt nhìn màn hình điện thoại tối đen, bĩu môi lẩm bẩm một câu.
Không thì sao lửa giận của tổ tông lại bùng lên như này?
Muốn đi luôn quá! Nhưng mà, cô nàng không thể mặc kệ vị tổ tông kia được. Nói qua với ông Trương, xe liền quay đầu lại chạy về phía phim trường.
Tuy đã sớm đoán được nhưng khi nhìn thấy Cố Húc đen mặt đứng trong gió lạnh, Ngô Nguyệt vẫn hơi hoảng sợ. Ha, thế mà bị cô nàng nói trúng thật. Nhưng dựa theo tính cách của chị Nguyễn, chị ấy đâu giống người sẽ “ném” anh Cố ở đây? Tình huống này là sao? Cô nàng không dám nghĩ nhiều. Khi xe dừng lại, cô nàng lập tức mở cửa ra gọi: “Anh Cố.”
Cố Húc không nói gì. Xe vừa dừng lại, anh lập tức lên xe.
Ngoài trời nhiệt độ dưới không, anh chỉ mặc mỗi cái áo gió đứng bên ngoài, mặt mày đông cứng lại cả rồi, tay chân cũng chẳng còn tri giác.
Thấy anh như vậy, Ngô Nguyệt không dám hỏi nhiều, đưa bình nước ấm qua rồi bảo ông Trương mở nhiệt độ điều hòa cao lên một chút. Đợi khi sắc mặt anh hòa hoãn hơn, cô nàng mới mở miệng hỏi: “Anh Cố, chị Nguyễn…”
Vừa nghe được cái tên này, Cố Húc mặt lạnh lại sầm mặt xuống.
Anh không nói gì, chỉ hơi nhịp tay trên phần tay dựa. Qua một lúc, anh mới hỏi: “Gần đây sức hút của tôi giảm rồi đúng không?”
“Hả?”
Ngô Nguyệt cứ tưởng mình nghe nhầm, ngẩn ngơ quay sang nhìn anh: “Anh Cố, anh nói cái gì cơ?”
Cố Húc liếc nhìn cô nàng rồi lặp lại câu hỏi.
Ồ…
Mình không nghe nhầm.
Khóe miệng Ngô Nguyệt hơi giật. Cô nàng theo Cố Húc được mấy năm rồi nhỉ? Sáu năm rồi. Đây là lần đầu tiên cô nàng nghe được những lời này từ miệng anh. Nghĩ tới việc hôm nay tâm trạng anh không ổn, cô nàng đành nói lời khen ngợi đã nghẹn trong lòng: “Anh là đứa con được vũ trụ tạo ra. Đôi mắt anh cất giấu sao trời một sợi lông mi thôi cũng đủ để khiến người khác thét chói tai. Fan bà xã của anh có thể quấn quanh trái đất ba mươi vòng đó. Sức hút của anh đâu có giảm xuống?”
“Mấy hôm trước không phải còn có topic bàn xem ai là người đàn ông quyến rũ nhất giới giải trí sao? Anh dẫn đầu với con số rất cao đấy. Còn nữa, cái topic hỏi xem bạn muốn gả cho ai nhất trong giới giải trí, bao nhiêu năm qua anh vẫn đứng nhất đó thôi.”
“Vậy nên anh Cố à, anh đừng lo lắng quá. Dù vài chục năm nữa, sức quyến rũ của anh cũng không giảm xuống!”
Một đống rắm cầu vồng(1) thế này cũng chẳng dỗ vị tổ tông kia vui được. Ngược lại, anh còn nhíu mày, trầm ngâm: “Thế, sao bé con lại liều mạng muốn cắt đứt quan hệ với tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-51-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
(1)Rắm cầu vồng: Các bạn có thể hiểu là một đống lời nịnh hót =)) đây là từ gốc trong bản raw.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh để mặc fan cp. Không ngờ, người khác còn chưa nói gì, cô gái nhỏ đã muốn tự tay hủy cp đi. Thậm chí, vì muốn rũ bỏ quan hệ mà tự bôi đen bản thân?
Không muốn có liên quan gì tới anh đến vậy sao?
Mê Truyện Dịch
Đúng là kẻ lừa đảo.
“Anh đang nói…chị Nguyễn ạ?” Ngô Nguyệt nhẹ nhàng hỏi một câu. Thấy người kia không phản bác là cô nàng biết mình đã đoán đúng. Cô nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tâm trạng tổ tông không tốt, mấy người bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc được nghỉ ngơi tử tế. Thế nên, cô nàng đành mặt dày hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ? Hay là anh nói cho em biết đi, em góp ý cho?”
“Cô?”
Cố Húc lười biếng nhìn cô nàng, nói với giọng điệu ghét bỏ: “Cẩu độc thân như cô thì định góp ý với tôi cái gì?”
Ngô Nguyệt: Mẹ nó chứ!
Cô nàng không nên nhanh mồm thế mới đúng!
Phải làm cho tên cục súc này khó chịu mới đúng.
“Thôi…”
Cố Húc thở dài.
Tuy ghét bỏ Ngô Nguyệt nhưng tính tới việc có thể vận dụng chút, anh mở miệng nói: “Chiều nay, tôi nhìn thấy trong di động cô ấy…”
“Thế nên anh lạnh mặt cả chiều nay?” Ngô Nguyệt ngẩn người nghe Cố Húc kể xong hết, không nhịn được hỏi luôn.
Cố Húc lạnh nhạt nhìn cô nàng, không nói gì cũng chẳng gật đầu. Đôi mắt phượng hơi liếc mang tới cảm giác uy nghi thiên hạ, trên mặt anh như có chữ: “Tôi nói lâu vậy rồi mà như nói cho heo nghe.” Tràn đầy cảm giác ghét bỏ.
Ngô Nguyệt không phải heo.
Nhưng cô nàng nghĩ rất có thể Cố Húc là heo. Đã thế còn là một con heo ngu ngốc không có não.
Với cái EQ này, nhiều năm nay vẫn ế là chuyện bình thường.
Nhưng nói thế nào thì Cố Húc cũng là cha mẹ, là cơm áo gạo tiền của cô nàng và hơn hết đó là sếp lớn. Nghĩ tới tiền lương, cô nàng nhịn. Vì vậy, Ngô Nguyệt tốt tình trưng mặt ra, nói: “Nếu chuyện là như vậy thì em nghĩ anh đã trách oan chị Nguyễn rồi. Em thấy chị Nguyễn vẫn quan tâm tới anh lắm.”