Chỉ là, cô muốn giữ lại cho anh một ấn tượng tốt về mình.
Tô Mạt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: “Tớ không biết nói chuyện này với cậu là tốt hay xấu nhưng cậu chú ý một chút, đừng vì Cố Húc mà làm loạn với công ty. Bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi, nhưng nếu công ty mà muốn chèn ép cậu thì chắc chắn vẫn có cách.”
“Tớ biết rồi.”
Nguyễn Tinh Trầm cười, sau đó nói thêm một câu với Tô Mạt: “Mạt Mạt, cảm ơn cậu.” Nếu để người khác biết Tô Mạt tiết lộ cho cô biết trước thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, một câu “cảm ơn” này của cô cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Tô Mạt không để ý chút chuyện này, cười với cô. Tiếp theo, cô ấy nói cho cô biết thời gian tung tin này ra, dặn dò mấy câu mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi, ý cười trên mặt Nguyễn Tinh Trầm cũng thu lại.
Lâm Hạ nghe được vài câu, sự việc thế nào cũng biết được kha khá. Nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện vẻ lo lắng thì hỏi: “Chị Tinh, bây giờ chị định làm thế nào ạ?”
Cô định làm thế nào à?
Nguyễn Tinh Trầm rũ mắt, đôi môi đỏ khẽ mím lại, không nói chuyện. Cô hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu lên quan sát bốn phía xung quanh. Phần đất ở chỗ này hơi nghiêng, chắc nhân viên công tác vẫn còn đang bố trí cảnh quay trong phim trường nên nơi này không có nhiều người lắm. Cô dặn dò Lâm Hạ xong thì đi tới một góc, lấy điện thoại ra gọi cho người đại diện Maggie.
Điện thoại không reo đến hai tiếng đã có người nhận.
“Tinh Trầm, sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói mang theo chút lo lắng của Maggie truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại. Nguyễn Tinh Trầm rất ít khi gọi điện thoại cho cô chứ đừng nói tới việc đang trong thời gian quay phim, nên suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Nguyễn Tinh Trầm xảy ra chuyện.
“Bài viết liên quan tới em và Cố Húc, chị hãy xóa đi.” Nguyễn Tinh Trầm chỉ nói đúng một câu đó.
Maggie ở đầu bên kia điện thoại nghe thế liền im lặng, có điều không bao lâu sau giọng nói sắc bén lại vang lên: “Em có biết Cố Húc là “lưu lượng” gì không? Gần đây em chẳng làm cái gì cả nhưng vì được hợp tác với anh ta nên người hâm mộ mới tăng lên mấy chục nghìn người. Người có sức hút tốt như thế, tại sao lại không PR ké?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-4-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Nguyễn Tinh Trầm, có phải em bị ngốc rồi không?”
“Cùng ở trong một đoàn làm phim, tuồn ra ngoài mấy cái ảnh chụp thì có làm sao đâu? Lại nói thêm, chúng ta không PR thì cũng sẽ có người khác tới PR thôi.”
“Tinh Trầm à…”
Maggie thấy giọng nói của mình vừa rồi quá mức nghiêm khắc nên điều chỉnh lại cho dịu hơn chút: “Em không phải người mới, vòng luẩn quẩn này tàn khốc đến mức nào chắc em cũng biết rồi. Em vất vả ba năm nay mới đi tới được vị trí hiện tại, đừng tự đẩy mình quay về vị trí cũ.”
Nguyễn Tinh Trầm im lặng nghe người bên kia nói chuyện, thấy bên đó đã nói xong mới mở miệng: “Chị Chu, em biết là chị muốn tốt cho em. Ba năm nay em có thể sống sót trong giới giải trí, phần lớn là nhờ công của chị. Quảng cáo hay phỏng vấn gì đó, chị chọn giúp em đi.”
Cô cúi mặt, nghe thấy tiếng hít thở của người phụ nữ bên kia nhẹ nhàng hơn, lời nói vẫn chưa dừng: “Có điều, về phía Cố Húc, em không muốn có chút liên quan nào tới anh ấy.”
“Người khác thế nào em không quan tâm, nhưng về phía em, em không muốn có chút dính líu nào tới anh ấy. Chị hiểu tính tình của em mà, chuyện em không muốn làm thì không ai có thể ép em cả.”
“Nguyễn Tinh Trầm!!”
Bên phía Maggie vừa dịu đi đôi chút lại bị chọc tức nên giọng hơi nâng lên, cơn giận cũng lớn hơn.
Maggie đã làm người đại diện cho Nguyễn Tinh Trầm ba năm, biết rõ tính tình của cô ấy như thế nào, bằng không sao một người có vẻ đẹp tựa thiên tiên thế này mà ba năm rồi không nổi tiếng? Cô ấy là người không khéo léo, không biết lấy lòng người khác và quan trọng hơn là không coi trọng danh lợi. Có thù lao đóng phim hay không không sao cả, nhà ở hay xe đều không cần. Maggie thật sự muốn biết là rốt cuộc cô ấy để ý cái gì đấy!! Giờ thì giọng nói của Maggie hoàn toàn lạnh nhạt: “Công ty đã phải bỏ tiền ra mua bài viết ấy với giá cao, giờ em lại nói muốn xóa. Nguyễn Tinh Trầm, em cho rằng em là cái gì?”
“Không phải thế, em…”
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt nói: “Hợp đồng của em với công ty chỉ còn mấy tháng nữa là kết thúc. Chị Chu, em không muốn ép chị, chị cũng đừng ép em.”
Mê Truyện Dịch
Một câu như thế thôi đã hoàn toàn đánh bại Maggie. Hiện tại, người có năng lực kiếm tiền nhất trong tay Maggie là Nguyễn Tinh Trầm. Hôm nay cấp trên của công ty có nhắc với cô việc gia hạn hợp đồng với Nguyễn Tinh Trầm, giữ cô ấy ở lại công ty. Tính cách của Nguyễn Tinh Trầm thế nào, cô biết. Cô cũng biết hiện tại bên ngoài có không ít công ty muốn lôi kéo cô ấy về phía mình.