Nghĩ cái gì đấy?
Nhìn Cố Húc cười, Nguyễn Tinh Trầm hơi hé miệng. Giờ cô đang có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi anh. Ví dụ như sao anh lại không diễn thử với Giang Thanh, ví dụ như thói quen của anh là gì… Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói được gì.
Mặc kệ Cố Húc đang nghĩ gì, kết quả cuối cùng này khiến cô rất vui vẻ.
Cứ như là…
Diễn thử với anh là đặc quyền của riêng cô.
Suy nghĩ này làm cô thấy lòng mình như được rót mật ong, vừa ngọt vừa ấm. Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, lắc đầu, từ khóe mắt lông mày tới bên môi đều hơi nhếch lên: “Không có gì.”
Thấy cô gái nhỏ cười, Cố Húc hơi nhướng mày. Trước kia, khi ở chung với anh, ngay cả cười cô gái nhỏ cũng không cười, giống như là đang khắc chế cảm xúc của mình. Ngoài những lúc quay phim thì đây là lần đầu anh thấy cô không che giấu nụ cười của mình.
Sạch sẽ, trong sáng, không hề bị những thứ u ám vây quanh. Nó mang theo niềm hi vọng vô tận, khiến cho tâm trạng người khác tốt lên theo. Cố Húc cười, thôi không nhìn nữa, chỉ vào kịch bản mà nói với cô: “Chỗ này em thể hiện cảm xúc chưa đủ, khi đó em đã thích nam chính, em…”
**
Sau khi rời đi, Giang Thanh không đi tìm Hạ Hồng Phi.
Cô ta đứng dưới một tán cây cách đó không xa, nhìn hai người đang xem kịch bản.
Ngô Nguyệt cầm café và bánh kem đi về, thấy Giang Thanh đứng ở chỗ này nên không nhịn được mà bước chân tới, hỏi: “Chị Giang, sao chị lại đứng ở đây?”
“À Tiểu Nguyệt hả…” Giang Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn đồ vật mà cô nàng cầm trên tay, dịu dàng hỏi: “Lấy được bánh kem rồi hả? Chị nhớ là em thích ăn bánh hương hạt dẻ nên bảo trợ lý lấy thêm mấy miếng đấy.”
“Em lấy được rồi, cảm ơn chị Giang.” Ngô Nguyệt cười tít mắt.
Cô nàng mới được gặp Giang Thanh vài lần thôi nhưng lần nào gặp cô nàng cũng cảm giác như mình được tắm gió xuân. Tính cẩn thận của chị ấy hơn rất nhiều người, chả trách vị ảnh hậu Giang này có thể đứng vững gót chân trong giới không ngã. Nghĩ thế, cô nàng nói thêm: “Làm khó chị Giang rồi, còn để chị nhớ cả vị bánh em yêu thích nữa.”
“Em thích là được rồi.”
Giang Thanh cười. Nhìn hai người đang ở cách đó không xa, cô ta làm ra vẻ như thuận tiệng hỏi thăm: “Không phải trước kia Cố Húc không thích diễn thử cùng với người khác sao?”
Ngô Nguyệt nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy hai người đang đối diễn cũng chẳng thấy kỳ quái, đáp qua loa: “Có lẽ là do đạo diễn Hạ yêu cầu nghiêm khắc nên anh Cố không muốn làm chậm tiến độ.”
Mê Truyện Dịch
Cố Húc lo lắng cho tiến độ quay phim từ bao giờ thế? Vừa nãy anh còn từ chối cô ta cơ mà.
Nhưng Giang Thanh không nói gì, chỉ cười. Sau đó, cô ta nói thêm vài câu với Ngô Nguyệt rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-32-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
**
Buổi chiều.
Kết thúc cảnh quay với Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm không về phòng hóa trang mà yên lặng ngồi trên ghế gấp, xem cảnh quay của Cố Húc và Giang Thanh.
Địa điểm quay lần này là ở đình.
Bốn phía màn trúc không được kéo xuống hoàn toàn, có thể thấy loáng thoáng được bên ngoài màn có rất nhiều cây trúc. Trên bàn trà trong đình có một ấm trà được đặt trên bếp hồng nhỏ, thị nữ ở bên cạnh đánh đàn cổ, Giang Thanh ngồi quỳ gối trên đệm hương cối.
Trong phim, cô ta đóng vai một người con gái ở thanh lâu chỉ bán nghệ không bán thân. Khác với những cô gái khác, cô ta không có nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, ngay cả cách ăn mặc cũng không hở hang. Cô ta cứ như một tiểu thư khuê các lưu lạc chốn nhân gian.
Nước trà sôi.
Cô ta bắt đầu pha trà.
Từ rửa chén cho đến đục lỗ trên bánh trà.
Động tác của Giang Thanh như nước chảy mây trôi, làm người khác nhìn vào thấy cảnh đẹp ý vui.
Ở giường phía bên kia, Cố Húc đang nằm nhắm mắt, tay vân vê ngọc bội.
Từ lúc thư ký trường quay hô diễn tới giờ đã trôi qua được hai mươi phút.
Suốt hai mươi phút, hai diễn viên chẳng ai nói chuyện nhưng không khiến cho người xem cảm giác thiếu thiếu. Dù là Cố Húc đang chơi đùa ngọc bội hay là Giang Thanh đang pha trà đều khiến cho người khác cảm nhận được sự sinh động trong màn kịch không tiếng nói này.
Nếu không phải bên cạnh có máy quay, Nguyễn Tinh Trầm còn tưởng là mình đang xem tranh chứ không phải xem hai người diễn. Một bức tranh khiến người nhìn vào có thể bình tâm lại.
Cô mím môi, không nói gì.
Qua màn hình theo dõi, cô thấy được cảnh của Giang Thanh và Cố Húc. Động tác của hai người họ trông thì tùy ý nhưng lại nắm bắt được góc độ rất chuẩn.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói hai người này ăn ý tới mức không chê vào đâu được.
Mấy lần cô diễn cùng Cố Húc, luôn phải có người dẫn lối mới không mắc sai lầm.
Nhưng Giang Thanh và Cố Húc không cần dẫn lối. Bạn bè thân quen lâu năm như bọn họ luôn làm ra hành động tùy ý, nhưng chính cái tùy ý đó lại hấp dẫn người xem.