Một lúc sau, Nguyễn Tinh Trầm đáp: “Đúng vậy. Tớ… tớ đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy.”
Cô cũng không ngờ kết quả của chuyến đi lại thành ra thế này.
Khung cảnh trước mắt như tái hiện lại: Cố Húc quỳ gối, tay cầm nhẫn trước mắt cô, ánh mắt và lời nói đầy kiên định: “Anh nói rồi, dù vấn đề khó đến đâu, chỉ cần ta bên nhau đều có cách giải quyết.”
“Chỉ vì người đó là em, anh mới muốn ở bên mỗi ngày.”
“Đừng đẩy anh đi chỗ khác, đừng rời xa anh, hãy cùng anh…”
“Gặp được em, anh mới có suy nghĩ muốn kết hôn, muốn trải nghiệm từng ngày bên em.”
“Vậy…”
“Em có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của anh không?”
Ngón tay Nguyễn Tinh Trầm khẽ vuốt chiếc nhẫn, nhớ lại giây phút vừa đồng ý, Cố Húc run rẩy đeo nhẫn cho cô. Không ngờ người đàn ông cứng rắn ấy lại đỏ mắt, nghẹn ngào ôm chặt cô.
Giờ đây, vẻ sợ hãi, hoảng loạn đã biến mất trên mặt cô.
Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng non, lặp lại: “Tớ đã chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy.”
Giọng cô dịu dàng vô cùng.
Khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời.
Nói xong, cô ngẩng nhìn Tô Mạt, sẻ chia niềm vui: “Mạt Mạt, tớ rất vui. Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ vui luôn á! Tim tớ như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi.” Cô chưa từng nghĩ đến kết quả này.
Với những thử thách trước đây, cô từng ôm trong lòng nỗi sợ Cố Húc không thể chấp nhận mình, hay nếu chấp nhận thì vẫn có rào cản trong lòng anh. Nhưng lúc nãy, anh đã dùng cả hành động và lời nói để chứng minh anh yêu cô, muốn đi chung một chặng đường dài, xua tan mọi lo sợ.
Cô chưa biết tương lai ra sao, bệnh tình sẽ thế nào.
Nhưng cô không muốn buông tay nữa.
Cô đã thấy đủ muôn vàn cung bậc cảm xúc của người đàn ông ấy – người cô thầm thương bấy lâu.
Khi anh cười.
Khi vành mắt anh đỏ, khi anh khóc.
Anh mạnh mẽ là thế, nhưng cũng yếu đuối, nghẹn ngào ôm cô thật chặt.
Nguyễn Tinh Trầm biết, giờ cô không thể buông tay Cố Húc. Dù tương lai thế nào, mọi chuyện sẽ như anh nói, chỉ cần bên nhau, khó khăn đến đâu cũng có thể vượt qua.
Tô Mạt nhìn bạn, lắp bắp: “Tinh Tinh…”
Cô muốn nói mà không biết mở lời thế nào.
Cô quen Tinh Tinh từ năm lớp 10, từng chứng kiến cô ấy lạnh lùng như băng, cũng từng thấy những nụ cười rạng rỡ. Nhưng chưa bao giờ cô thấy Tinh Tinh thế này: nụ cười tươi tắn, tràn đầy tự tin và hạnh phúc, rực rỡ đến chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-204-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nếu như nụ cười của Nguyễn Tinh Trầm trước kia đẹp như bầu trời sao lấp lánh, thì lúc này, cô như được ánh mặt trời chiếu rọi, nụ cười rạng rỡ không gì sánh bằng.
Là người bạn đồng hành nhiều năm, Tô Mạt hiểu cảm xúc thực sự của cô bạn lúc này. Cô dang tay, ôm chặt Nguyễn Tinh Trầm, nghẹn ngào nói: “Tinh Tinh, chúc mừng cậu.”
Chúc mừng cho tình yêu thầm kín đã thành thật.
Chúc mừng cho nỗ lực của cậu được đền đáp.
Chúc mừng cậu...
Thấy Tô Mạt xúc động, Nguyễn Tinh Trầm bật cười, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của bạn: “Mạt Mạt, cảm ơn cậu.”
Mười năm qua.
Nếu không có Tô Mạt, cô đã không có được dáng vẻ như hôm nay.
Chính Tô Mạt đã tiếp thêm can đảm, khiến cô có động lực tiến về phía Cố Húc.
Hít sâu một hơi.
Nguyễn Tinh Trầm ôm chặt bạn thêm chút nữa, nức nở nói: “Thật đấy, rất cảm ơn cậu!”
Ngay lúc đó...
“Cậu làm gì thế?” Hốc mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô lấy tay lau nước mắt, vừa nức nở vừa hờn trách: “Cậu lúc nào cũng làm tớ khóc! Nếu tí nữa mà tớ ra ngoài gặp anh đẹp trai nào đó, mà anh ta thấy tớ khóc lóc xấu xí thế này thì chắc không đến tán tỉnh rồi sao?”
Mặt Nguyễn Tinh Trầm cũng ướt đẫm nước mắt. Nghe vậy, cô bật cười, quệt nước mắt rồi nắm lấy vai Tô Mạt, dịu dàng nói: “Mạt Mạt nhà chúng ta xinh đẹp nhất rồi, không cần chủ động tán tỉnh, các anh đẹp trai tự động đến trước mặt cậu.”
“Tui cười quá mất rồi!”
Tô Mạt bị câu nói chọc cười.
Cả hai không thuộc tuýp người đa sầu đa cảm. Sau một hồi ôm nhau khóc, tâm trạng hai người đã khá hơn nhiều. Lau sạch nước mắt, Tô Mạt xem đồng hồ thấy trời đã khuya, ngày mai cô còn phải đi công tác, và lúc nãy quá vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị.
Giờ Tinh Tinh đã khá hơn, cô phải về thôi.
Tô Mạt đứng dậy, tạm biệt Nguyễn Tinh Trầm rồi ra về. Khi ra đến cửa, cô chợt dừng lại, quay lại ôm chặt bạn như lần trước: “Tinh Tinh, cậu phải thật hạnh phúc đấy!”
“Ừm.”
Nguyễn Tinh Trầm cũng ôm lại, vỗ nhẹ lưng bạn, dịu dàng đáp: “Cậu cũng vậy nhé.”
Tiễn Tô Mạt đi, cô liếc sang căn nhà đối diện rồi nhìn ánh sáng lóe trên chiếc nhẫn kim cương trên tay dưới ánh đèn. Lưỡng lự một lúc, cô quyết định không sang, đóng cửa vào phòng, cầm điện thoại định gửi lời “chúc ngủ ngon” cho Cố Húc.
Ấy thế mà vừa chạm vào điện thoại, chuông gọi đến đã vang lên, màn hình hiện người gọi là đại diện Maggie.
Cô hơi ngạc nhiên khi khuya thế này Maggie còn gọi. Nhưng không suy nghĩ nhiều, cô nhận máy ngay, chưa kịp nói thì nghe giọng Maggie đầy hứng khởi bên kia: “Tinh Trầm, em mau xem Weibo đi.”
Mê Truyện Dịch