Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 196: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:29:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng cô không cần cứu chữa.

Nếu bệnh của cô không khỏi, cô sẽ tự nguyện rời khỏi, từ nay trở đi, không bao giờ đến quấy rầy Cố Húc nữa.

Cô yêu Cố Húc.

Chính vì yêu, nên cô mới không thể ích kỷ.

Mê Truyện Dịch

Cô không biết bệnh của mình bao giờ mới khôi phục hoàn toàn, nếu cả đời này không thể chữa, vậy chẳng phải Cố Húc nửa đời sau sẽ thành hòa thượng sao? Có thể khi cô nói ra, Cố Húc sẽ vì những chuyện trong quá khứ đó mà đau lòng, thậm chí còn vì trách nhiệm mà chăm sóc, bầu bạn bên cô.

Nhưng phần tình cảm như thế, cô không cần.

Cô yêu người đàn ông này.

Anh không cần phải vì cô mà làm thế.

Có lẽ do đã hạ quyết tâm, đột nhiên Nguyễn Tinh Trầm cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Cô buông tay đặt trên cúc áo ra, nhìn Cố Húc gật đầu. Môi chưa kịp hé mở, người đã bị anh ôm ngang lên.

Cánh tay mạnh mẽ cường tráng của người đàn ông ôm lấy cô, bước chân anh như mang theo gió. Không đợi Nguyễn Tinh Trầm kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm vào phòng ngủ, đặt trên giường.

Đến khi tay Cố Húc lần tới vờn quanh phần cúc áo, Nguyễn Tinh Trầm mới hoàn hồn. Phòng quá sáng, thấy Cố Húc đột nhiên gần trong gang tấc làm cô hơi sợ, đưa tay nắm lấy tay anh: “Cố Húc, anh tắt đèn đi.”

Cô sợ tối.

Nhưng càng sợ việc vào lúc này phải trực diện nhìn Cố Húc.

Có lẽ, tắt đèn đi rồi, nhắm mắt lại, cảm xúc của cô sẽ tốt hơn.

Cố Húc chỉ cho rằng cô thẹn thùng, không phát giác ra chỗ nào không đúng, đáp “được” và tắt đèn ngay.

Phòng lập tức tối om.

Vốn Nguyễn Tinh Trầm tưởng tắt đèn đi mình sẽ thả lỏng tâm trạng, đâu ngờ tới ngay lúc bóng tối ập đến, cô càng khẩn trương hơn, cả cơ thể căng cứng, cứng đờ, đôi tay gắt gao túm chặt chăn dưới thân, mắt cố mở to.

Cô cảm nhận được Cố Húc đang vuốt ve mình, dịu dàng mơn trớn tựa làn gió xuân tháng Tư. Thậm chí cô còn nghe thấy anh thủ thỉ bên tai mình rằng: “Đừng sợ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-196-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Trán cô túa mồ hôi lạnh, cơ thể như bị đẩy ra đứng giữa trời tuyết rét căm căm, giống hệt lúc ở trong phòng sách nhà họ Thẩm. Nguyễn Tinh Trầm nhớ đến chuyện năm đó, ấy là vào một ngày hè nóng bức, cô đang ngồi trong phòng làm bài tập thì ông ta xông vào, sau đó cột chặt cô trên giường…

“Con gái ngoan của cha, đừng sợ, cha sẽ yêu thương con…”

“Biết sao lúc trước cha đồng ý lấy người phụ nữ bất hạnh như mẹ con không? Đó là vì cha nhìn trúng con, con như một tiểu tiên nữ vậy, đứng trốn ở phía sau, ngoan ngoãn gọi cha là chú…”

“Cha nghe mẹ con nói con định lên cấp ba sẽ vào ký túc xá trường ở? Sao nào? Có phải đang vụng trộm yêu đương với tên nhóc thối tha nào đúng không? Nên mới muốn dọn ra ngoài? Hừ! Tuổi nhỏ không lo học hành, suốt ngày chỉ biết quyến rũ người khác. Chờ đôi cánh con cứng cáp, đủ sức bay ra khỏi lòng bàn tay cha thì không được. Chi bằng nhân đây, để cha làm con nhớ kỹ nhé.”

“Ngoan, đừng sợ, cha sẽ yêu thương con.”

Giọng nói của tên ác kia văng vẳng bên tai cô.

Cả người Nguyễn Tinh Trầm cứng đờ, môi đỏ mấp máy, ánh mắt đờ đẫn, thấp giọng nỉ non: “Đừng, đừng đụng vào người tôi.”

Cố Húc phát hiện ra sự khác thường của cô, ngừng cởi ngay, cúi xuống hỏi: “Tinh Trầm, em sao thế?” Đôi mắt anh đã thích ứng với bóng tối, tiến sát lại lập tức thấy trên trán Nguyễn Tinh Trầm rịn rất nhiều mồ hôi, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt, lòng căng thẳng. Anh duỗi tay muốn túm lấy bả vai cô, nhưng chưa kịp đụng…

Người phụ nữ trên giường đã đẩy Cố Húc ra, chạy ra bên ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: Các chị em, không buông được thì không thành đâu.

Chỉ khi trải qua một lần, Tinh Tinh của chúng ta mới buông được. Không ngược tí nào đâuuu. Sắp kết thúc rồi, iu các bạn ~ Mấy ngày nay bình luận tui sẽ phát lì xì đó nha.

Chín giờ tối, Tô Mạt đến nơi.

Ngay trước đó, cô vừa nói chuyện điện thoại với Nguyễn Tinh Trầm, nghe giọng cô ấy có gì đó bất thường. Lo lắng bạn mình gặp chuyện, cô lập tức lái xe đến ngay. Đỗ xe tại tầng hầm, cô vừa chạy vừa liên tục nhắn tin cho Nguyễn Tinh Trầm qua WeChat. Vừa gửi xong tin nhắn cũng là lúc cô lên đến nơi, vừa hay thấy Cố Húc đang ngồi xổm trước cửa nhà bạn.

Lúc này, dáng vẻ của anh không còn vẻ cao quý như trên màn ảnh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần áo nhàu nhĩ, tóc cũng rối bù, đáng ngạc nhiên nhất là đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt rõ ràng đang cố kìm nén tức giận và bực bội. Anh cúi đầu, trong tay cầm điện thoại còn sáng màn hình.

Tô Mạt tinh mắt nhìn thấy trên màn hình có tin nhắn của Nguyễn Tinh Trầm gửi: [“Cố Húc, chúng ta chia tay đi.”]

Cô giật mình, trong lòng lập tức hiểu rằng sự khác thường trong lời nói trước đó của Nguyễn Tinh Trầm chắc chắn liên quan đến Cố Húc. Nhưng cô và Tinh Trầm quen biết nhau đã mười năm, biết rõ với Tinh Trầm, Cố Húc quan trọng như sinh mệnh.

Loading...